A Thủy bá nhìn chiếc thuyền nhỏ, nói với Thạch Chí Kiên: “Người Đản chúng ta không có gì đáng giá cả. Nếu ngươi đã tặng quà cho chúng ta, những thứ hải sản không đáng tiền trên chiếc thuyền kia, ngươi hãy mang về đi.”
Thạch Chí Kiên sững sờ. Hắn bước qua nhìn chiếc thuyền, chỉ thấy trong khoang thuyền có hải sâm, bào ngư, vây cá, bong bóng cá, còn có một ít cá mú đắt tiền nữa…
Cái này mà gọi là không đáng tiền?
Thạch Chí Kiên mở nhà hàng, lại còn là nhà hàng lẩu hải sản.
Theo giá hải sản trên thị trường hiện nay, chỉ riêng số hải sản trên chiếc thuyền nhỏ này thôi cũng đáng giá ba mươi nghìn đồng rồi.
Thạch Chí Kiên kinh ngạc, quay đầu nhìn đám người A Thủy bá, hoài nghi không biết có phải đầu óc của người Đản này có bệnh hay không.
A Thủy bá dường như nhìn ra được Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn chậm rãi nói: “Những thứ này đối với người Đản chúng ta thật sự không đáng tiền, chúng ta cũng không bán được giá cao. Thạch tiên sinh, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi cứ mang đi bán, chúc ngươi phát tài.”
Thì ra thân phận của người Đản hèn mọn, không thể tiếp xúc người khác, bởi vì người khác cho rằng trên người bọn hắn có vận rủi.
Vì thế, những thứ hải sản đắt tiền mà bọn hắn đánh bắt được cũng chỉ có thể bán đổ bán tháo.
Những người mua hàng đều xuất thân từ các băng nhóm, ỷ vào sức mạnh của băng nhóm mà ép giá. Thường một con bào ngư chất lượng hàng đầu có giá từ ba đến năm trăm đô la Hồng Kông, nhưng qua tay bọn hắn mua lại cũng chỉ có ba mươi lăm đô la mà thôi.
Người Đản đã từng kháng nghị, tìm người phụ trách mua hàng đàm phán nhưng kết quả không ai dám mua hàng của bọn hắn nữa, mặc kệ là hải sâm hay là bào ngư, tất cả đều hư thối.
Trải qua lần phản kháng đó, đám người A Thủy bá cũng đã hiểu ra, bọn hắn là dân đen, nào có tư cách đàm phán với người khác. Người ta chịu nhận đồ vật của ngươi đã là bố thí, điều duy nhất mà ngươi có thể làm là thành thật đánh cá, thành thật bán cá, giá tiền có thấp cũng phải chấp nhận.
Nghe đám người A Thủy bá nói xong, Thạch Chí Kiên đột nhiên có một suy nghĩ rất điên cuồng.
Trước đó, hắn vẫn luôn muốn kiểm soát nguồn cung nguyên liệu cho các nhà hàng lẩu, đặc biệt là hải sản.
Bởi vì Thạch Chí Kiên biết rằng lợi nhuận lớn nhất của một quán lẩu thực chất là việc cung cấp nguyên liệu, và điểm yếu lớn nhất cũng là việc cung cấp nguyên liệu.
Chỉ cần một ngày một ngày hắn không kiểm soát được phương diện này, nhà hàng lẩu của hắn sẽ bị người ta khống chế.
Bây giờ thì cơ hội đã đến.
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với A Thủy bá: “Các ngươi có hứng thú bàn chuyện làm ăn không?”
Đám người A Thủy bá nhìn nhau.
Đầu óc Thạch Chí Kiên nhảy vọt quá nhanh, bọn hắn không theo kịp.
“Bàn chuyện làm ăn? Bàn cái gì?”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ biết đánh bắt cá trên biển, có cái gì mà bàn chứ?”
“Đương nhiên là có. Các ngươi có hàng, ta có nhu cầu, điều này tạo thành một chuỗi cung cầu hoàn hảo, cho nên…”
Thạch Chí Kiên lại mỉm cười với bọ hắn: “Muốn phát tài, chúng ta cùng đi.”
“Các ngươi chờ tin tức tốt của ta. Ta đã hứa với các ngươi thì ta nhất định sẽ làm được.”
“Không sai. Chờ ta liên hệ xong, sau này tất cả sản phẩm của các ngươi có thể bán cho ta. Ta trả giá gấp mười lần cho các ngươi.”
Thạch Chí Kiên vỗ ngực, cam đoan với đám người A Thủy bá, Đại Hải thúc.
Theo giá thị trường, bào ngư loại thượng hạng có giá ba trăm đô la Hồng Kông, bọn hắn bán cho đám thu hàng kia có ba đô la. Cho dù Thạch Chí Kiên trả giá gấp mười lần là ba mươi đô la cũng vẫn rẻ hơn rất nhiều so với thị trường.
Nhưng đối với đám người Đản như A Thủy bá mà nói, hải sản có thể bán với giá cao gấp mười lần trước kia là chuyện nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến.
Bọn hắn vốn cho rằng Tô Ấu Vi mang về một đấng lang quân như ý, không ngờ nàng dẫn về lại là thần tài.
Cứ như vậy, lúc này mọi người đã quên sạch chuyện giữa Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi, đối đãi với Thạch Chí Kiên như thần tài của người Đản.
Thạch Chí Kiên thoải mái nói chuyện về tương lai với mọi người, vẽ ra một bản kế hoạch chi tiết lớn cho những người chưa bao giờ có lý tưởng và ước mơ này.
Bọn hắn cung cấp hàng, Thạch Chí Kiên mua hàng, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm.
Kiếm nhiều tiền có thể lên bờ mua nhà, nuôi sống vợ con, ăn ngon mặc đẹp. Mấy đứa nhỏ có thể đến trường, trở thành tương lai của Hồng Kông.
Thạch Chí Kiên khoác lác khiến cho ánh mắt của đám người A Thủy bá trở nên mơ hồ, giống như uống rượu say.
Lên đất liền.
Mua nhà.
Con cái có thể đi học.
Giống như những người Hồng Kông khác, không bị kỳ thị, không bị áp bách.
“Thạch tiên sinh, lần này nhờ hết vào ngươi. Người Đản chúng ta có hơn ba nghìn người. Cả đời chúng ta đều sinh sống trên biển, không bao giờ có hy vọng xa vời có thể lên được bờ.”
“Đúng vậy, chúng ta không bao giờ nghĩ đến con cái của chúng ta có thể đi học.”
“Thạch tiên sinh, ngươi là hy vọng cho chúng ta.”
Đám người A Thủy bá lần lượt nắm tay Thạch Chí Kiên. Tất cả đều kích động nói không ra lời.
Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên có chút xấu hổ. Mục đích ban đầu của hắn chỉ là kiếm tiền, giúp người Đản cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng người Đản lại cảm kích hắn như thế, khiến cho áp lực của hắn không khỏi tăng lên.