Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 416 - Chương 416. Sẽ Do Ta Làm!

Chương 416. Sẽ do ta làm!
Chương 416. Sẽ do ta làm!

Dưới sự đưa tiễn vui vẻ của mọi người, Thạch Chí Kiên ngồi trên thuyền nhỏ thắng lợi trở về.

Vô số người vẫy tay với hắn, chờ hắn một lần nữa quay lại mang theo tin tức tốt.

Tô Ấu Vi nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên, ánh mắt tiễn hắn rời đi.

Nàng không có dã tâm, cũng không nhiều mộng tưởng và lý tưởng như đám người A Thủy bá. Nàng chỉ biết người mình thích đã rời đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Tô thẩm hiểu được tâm sự của con gái, vội an ủi nàng: “Thạch tiên sinh là người tốt, lại tuổi trẻ giàu có. Ấu Vi, ngươi không cần nằm mơ đâu, ngươi không xứng với hắn.”

Tô Ấu Vi không lên tiếng, chỉ si ngốc nhìn theo hướng Thạch Chí Kiên đi xa, trong lòng tự nhủ: “Ta chỉ thích hắn, len lén thích. Cho dù chỉ đứng từ xa nhìn hắn cũng tốt lắm rồi.”

Thạch Chí Kiên ngồi thuyền đánh cá trở về bến tàu Tây Cống.

Nơi đó có nhà hàng nổi Hải Lý Lao của hắn.

Quản lý nhà hàng nổi Vương Hữu Nhân vạn lần không nghĩ đến Thạch Chí Kiên sẽ đích thân đưa nguyên liệu hải sản đến cửa.

Một thuyền đầy bào ngư vi cá, còn có cá mú, tối thiểu nhất cũng trị giá ba bốn chục nghìn.

Chuyện mua sắm này trước kia đều do hắn đích thân phụ trách.

Chẳng lẽ chuyện hắn ăn hoa hồng đã bị ông chủ phát hiện?

Vương Hữu Nhân giật mình. Hắn thăm dò Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, đồ tốt nhiều như vậy, hết bao nhiêu tiền thế?”

Thạch Chí Kiên trả lời: “Không tốn tiền.”

Trong lòng Vương Hữu Nhân đánh bộp một cái.

Không tốn tiền?

Lừa gạt quỷ thần à?

Trái lại chẳng phải chỉ trích ta ăn hoa hồng quá nhiều, nhập hàng giá quá đắt sao?

Bởi vì giá hắn nhập quá đắt, cho nên so với giá mà Thạch Chí Kiên mua, chẳng khác nào tặng không?

Vương Hữu Nhân điên cuồng suy nghĩ, mồ hôi đầm đìa.

“Không cần tiền? Thạch tiên sinh, ngươi đúng là sắc bén.”

“Sau này sẽ còn sắc bén hơn. Ngươi nhìn đi, nguyên liệu hải sản của chúng ta chẳng những sẽ ngày càng nhiều mà còn ngày càng rẻ nữa.”

Lời nói của Thạch Chí Kiên lại càng khiến Vương Hữu Nhân suy nghĩ sâu hơn?

Ý gì đây?

Chẳng lẽ hắn ám chỉ ta nên từ bỏ, ngừng mắc sai lầm, sau này việc mua sắm sẽ hắn tiếp quản?

“Khụ khụ, Thạch tiên sinh, ý của ngươi là sau này việc mua sắm hải sản…”

“Sẽ do ta làm.”

Khóe miệng Vương Hữu Nhân co giật. Đoán trúng rồi.

Quả nhiên, ánh mắt Thạch tiên sinh như điện.

Mặc kệ hắn làm bí mật đến cỡ nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của Thạch tiên sinh.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương Hữu Nhân lại nghĩ đến Thạch tiên sinh đúng là tốt bụng, rõ ràng phát hiện hắn làm sai nhưng không vạch trần, giữ lại mặt mũi cho hắn, lại còn kéo theo một chiếc thuyền hải sản đến diễn kịch với hắn.

Nghĩ đến đây, Vương Hữu Nhân hổ thẹn cực độ: “Xin lỗi, Thạch tiên sinh, sau này ta sẽ cố gắng làm việc, tuyệt đối không để ngươi thất vọng.”

“Cái gì?” Thạch Chí Kiên khó hiểu. Vương Hữu Nhân bị trúng gió độc gì thế, tự dưng lại biểu thị lòng trung thành của mình như vậy?

Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên lúc này quan tâm hơn chính là phá vỡ thế độc quyền của các băng nhóm.

Mọi người đều muốn kinh doanh có lãi, đặc biệt là buôn bán hải sản về cơ bản đang bị bốn băng nhóm lớn độc quyền.

Nhất là Hoà Ký, ỷ vào người đông thế mạnh, hầu hết thành viên là người dân địa phương Hồng Kông, nắm quyền kiểm soát chặt chẽ việc thu mua các sản phẩm hải sản của người Đản. Ngay cả các băng nhóm khác cũng không chen chân kiếm một chén canh được.

Hoà Ký có đến ba chục nghìn người nhưng rồng rắn lẫn lộn. Luận lực lượng không bằng Tân Ký và Thập Tứ K.

Mọi người đều biết, nhân mã cốt cán của Tân Ký và Thập Tứ K trên cơ bản đều xuất thân từ quân nhân, tố chất rất cao.

Nhưng cũng không thể chịu nổi sức mạnh của nhiều người. Con kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Hoà Ký dựa vào một chữ nhiều trực tiếp xếp vị trí đầu tiên trong bốn băng nhóm lớn. Muốn phá vỡ sự độc quyền của Hoà Ký, nhất định phải tìm một cường nhân có thể dám cứng đối cứng với nó. Vậy tìm ai sẽ tốt đây?

Thạch Chí Kiên đột nhiên nghĩ đến một ứng cử viên.

Khoảng chín giờ tối, Thạch Chí Kiên mới quay về nhà ở vịnh Đồng La.

Bởi vì hôm nay là mùng một đầu năm, cho dù trời đã khuya nhưng đường phố vẫn còn rất náo nhiệt.

Nhất là nam nữ thanh niên không có chuyện gì để làm, tất cả đều hẹn nhau đi xem phim.

Ở thời đại này còn chưa có khái niệm phim chiếu Tết. Thạch Chí Kiên phát hiện đó sẽ là một mánh lới quảng cáo hay. Sau này, phim của Gia Hòa nhiều hơn rồi, hắn sẽ sử dụng khái niệm phim chiếu Tết để quảng cáo.

Về đến nhà, Thạch Ngọc Phượng đang dạy Bảo Nhi làm bài tập.

Trường học của Bảo Nhi không hổ danh là trường có tiếng. Cho dù cho học sinh nghỉ tết cũng giao rất nhiều bài tập về nhà.

Thạch Ngọc Phượng nói là phụ đạo nhưng trên thực tế là đang chợp mắt.

Một tay nàng chống cằm, miệng há, đầu gật lên gật xuống.

Trình độ văn hóa của Thạch Ngọc Phượng không cao. Nàng hoàn toàn không hiểu thứ mà Bảo Nhi đang học. Điều duy nhất có thể làm là ngồi bên cạnh cô bé, nhìn những thứ cô bé viết mà nàng không hiểu.

Hết chương 416.
Bình Luận (0)
Comment