Nghe được tiếng mở cửa, Bảo Nhi quay đầu lại nhìn Thạch Chí Kiên, vui mừng nói: “Cậu út đã về rồi.”
Con chó đen nhỏ dưới chân cô bé cũng đứng dậy, sủa gâu gâu mừng Thạch Chí Kiên.
Thạch Ngọc Phượng bừng tỉnh, vội lau miệng, thuận tay cầm chổi lông gà trên bàn đập mạnh xuống bàn mấy cái, chân thành răn dạy Bảo Nhi: “Bài tập còn chưa viết xong, đừng hòng mà trốn việc.”
Nàng quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi không nên bao che cho nó. Nha đầu này mấy ngày nay chơi đến phát điên rồi.”
“Cậu út.” Bảo Nhi tội nghiệp nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt mờ nước, có vẻ như sắp khóc.
“Khóc cũng vô dụng thôi. Đêm nay mà còn không viết bài xong, ngươi đừng hòng đi ngủ.” Thạch Ngọc Phượng hiểu ý của Bảo Nhi, trực tiếp cắt đứt hy vọng của cô bé.
Thạch Chí Kiên bước đến xoa đầu của Bảo Nhi: “Mau viết bài đi, đừng chọc mẹ tức giận.” Hắn cúi đầu nhìn xuống vở: “Ngươi viết cái gì thế?”
Thoạt nhìn, hóa ra là một phép nhân theo chiều dọc.
“Không cho phép dùng tay, phải học cách tính nhẩm.” Thạch Chí Kiên biết bệnh của Bảo Nhi, thích tính toán những phép tính này bằng tay.
Bảo Nhi bĩu môi, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, bắt đầu rửa mặt.
Bên kia Thạch Ngọc Phượng giám sát Bảo Nhi làm bài tập một hồi, chợt nhớ ra điều gì đó, khập khễnh bước đến nói với Thạch Chí Kiên: “Đúng rồi, đây là Hùng Tử đưa tới, nói rất quan trọng.”
Hùng Tử là Lưu Giám Hùng, là người phụ trách Thần Thoại chỉ sau Thạch Chí Kiên.
Nếu hắn nói quan trọng, như vậy thứ này rất quan trọng.
Thạch Chí Kiên buông khăn mặt xuống, nhận lấy, là một thư mời.
Mở ra, bên trên thư mời viết một hàng chữ rất đơn giản “Chúng ta chân thành mời Thạch Chí Kiên tiên sinh đến tham dự hội nghị chuyên đề năm mới.”
Ký tên: Thương hội Triều Châu.
Thạch Chí Kiên ngây người. Lúc này, hắn mới nhớ đến hắn đã từng dùng thân phận người Triều Châu lừa bịp bên ngoài khá nhiều lần.
Lôi Lạc, Hào cà thọt đã từng bị hắn lừa qua.
Bây giờ báo ứng đã đến. Hắn bị coi là người Triều Châu, lại còn được mời đến tham gia chuyên đề quỷ quái gì nữa.
Có đi hay không?
Thạch Chí Kiên cảm thấy do dự.
…
Hồng Kông là một nơi rất kỳ lạ. Một nơi chật hẹp nhưng mọi người từ khắp nơi trên thế giới tụ tập lại, kể cả người Trung Quốc, người Anh, người Nam Á…
Người Hoa phân ra người Sơn Đông, người Thượng Hải, người Tứ Xuyên và người Triều Sán.
Trong đó, tổ chức chặt chẽ nhất là người Triều Sán. Mà người Triều Sán lại thích thành lập các nhóm xã hội và băng nhóm. Trong đó, có ảnh hưởng nhất là một đen một trắng. Đen là Triều Châu Bang, trắng là thương hội Triều Châu.
Tiền thân của thương hội Triều Châu là Tụ Hòa Đường. Sau này đổi thành thương hội thứ tám Triều Châu. Năm 1945, Hồng Kông được khôi phục, bách phế đãi hưng. Nhìn thấy thời thế khó khăn, Mã Trạch Dân, người sáng lập ra thương hội và những người khác đã hưởng ứng yêu cầu của các thành viên, tổ chức lại công việc của hiệp hội. Cảm thấy cái tên thương hội thứ tám Triều Châu không còn phù hợp nữa, bọn hắn quyết định đổi tên thành thương hội Hồng Kông Triều Châu, và sử dụng cho đến ngày nay.
Vào những năm 1960, với sự chuyển đổi và cất cánh của nền kinh tế Hồng Kông, các hoạt động kinh doanh do thương nhân Triều Châu điều hành ngày càng trở nên phổ biến. Tài chính, bất động sản, sản xuất hàng may mặc, đồ chơi và các ngành công nghiệp thương mại khác có tốc độ phát triển nhanh chóng. Thương hội Triều Châu cũng bắt đầu tận dụng tình hình, vươn lên trong cộng đồng doanh nghiệp Hồng Kông, trở thành một thế lực không thể bỏ qua.
Hội nghị chuyên đề đầu năm do thương hội Triều Châu chủ trì được tổ chức tại hội quán do thương hội Triều Châu quản lý trên phố Văn Hàm Tây, phụ trách là hội trưởng thương hội Triều Châu Liêu Lỗi Văn.
Khi Thạch Chí Kiên đến hội quán Triều Châu, hội trường đã đầy ắp người.
Những người này đều nói tiếng Triều Châu và thường gọi nhau là gia kỷ lang.
Ngoài ra, tất cả mọi người đều mặc đường trang rất trang trọng, hoặc vest đen rộng rãi. Không ai mặc đồ bình thường cả, nhằm thể hiện sự tôn trọng đối với cuộc gặp gỡ này.
Nếu là thương hội, những người tham gia đều là những người nổi tiếng hàng đầu trong cộng đồng doanh nghiệp Hồng Kông, hoặc ít nhất là ông chủ của một số doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Hiện tại, Thạch Chí Kiên tốt xấu gì cũng có gia tài hàng triệu, có thể được coi là đại diện của các doanh nghiệp cỡ trung. Cuối cùng, hắn được sắp xếp ở vị trí chính giữa hội trường.
Ở vị trí này, phần lớn đều là những người trung niên hói đầu, cao thấp không đều nhưng hói đầu rất đều đặn. Một số là nam nhân trung niên cao ráo đẹp trai. Người còn trẻ lại đẹp trai như Thạch Chí Kiên thì vô cùng hiếm thấy.
Thạch Chí Kiên đang định ngồi xuống, lập tức có không ít người tiến tới chào hỏi hắn.
Trong đó có một số người mà hắn quen biết. Ví dụ như hai trong tám đại lí cung cấp hàng cho Thạch Chí Kiên là Tất Phát Đạt và Khương Văn Khải. Có một số người hắn không quen, nhưng thông qua giới thiệu lẫn nhau, hai bên đã làm quen, trao đổi danh thiếp, sau này tìm cơ hội hợp tác.