“Ngươi quen phó hội trưởng Lý Giai Thành? Đáng tiếc, phó hội trưởng này không đáng tiền. Thương hội Triều Châu có tổng cộng bảy tám phó hội trưởng. Nếu ngươi quen hội trưởng đại nhân, vậy thì sướng rồi.”
Đại ca đầu trọc bên cạnh thấy Thạch Chí Kiên và Lý Giai Thành nhìn nhau cười, hắn xoa cái đầu trọc, làm ra vẻ đáng tiếc.
Thạch Chí Kiên mỉm cười. Quen biết thì sao? Có thể thoải mái hơn không?
“Được rồi, đại hội bắt đầu. Chúng ta mời hội trưởng thương hội Triều Châu Liêu Lỗi Văn tiên sinh phát biểu. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.”
Người chủ trì cuộc họp tuyên bố xong, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đeo mắt kính gọng vàng ngồi chính giữa đài chủ tịch đứng dậy, trong tay cầm bản thảo diễn thuyết, bắt đầu nói chuyện.
Đại ca đầu trọc bên cạnh rất nhiệt tình, thấy Thạch Chí Kiên còn trẻ, sợ hắn không biết, lập tức giúp hắn phổ cập tri thức.
“Vị này là hội trưởng Triều Châu Liêu tiên sinh. Hắn cũng là người cầm lái gia tộc Liêu thị Hồng Kông. Ngươi có nghe đến tên ngân hàng Sang Hưng Hồng Kông chưa? Là do gia tộc bọn hắn sáng lập ra đấy.”
Lúc này Thạch Chí Kiên ngẩn người. Tên tuổi của gia tộc Liêu thị Hồng Kông không phải vang dội hơn so với gia tộc Lý Giai Thành sao?
Ngân hàng Sang Hưng rất đặc biệt, nhất là đây là ngân hàng đầu tiên của người Trung Quốc, hơn nữa còn là người Triều Châu mở, đã từng giúp đỡ rất nhiều doanh nhân Trung Quốc. Có thể nói, rất nhiều lão đại quật khởi trong tương lai của Hồng Kông đều không rời khỏi sự giúp đỡ của ngân hàng Sang Hưng, bao gồm Lý Giai Thành.
“Nếu ngươi có thể quen biết với hội trưởng Liêu, xem như ngươi phát tài rồi. Sau này công ty ngươi có vấn đề gì, ngươi có thể tìm hội trưởng Liêu, một câu gia kỷ lang, vài phút sau, hắn sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề khó khăn về tài chính. Vô cùng thoải mái.” Đại ca đầu trọc rơi vào trong tưởng tượng thật đẹp.
Liêu Lỗi Văn là một người rất chính trực. Từ nội dung lời phát biểu của hắn là có thể nhìn ra. Ban đầu, hắn nói về lịch sử phát triển của thương hội Triều Châu rồi mới đến cơ cấu tổ chức thương hội Triều Châu Hồng Kông. Nội hai điểm này thôi mà hắn đã nói trong hai tiếng đồng hồ.
Thạch Chí Kiên không quen với kiểu diễn thuyết thao thao bất tuyệt này, nghe buồn ngủ lắm.
Đại ca đầu trọc muốn lưu lại ấn tượng tốt cho hội trưởng Liêu, không ngừng ghi chép, thỉnh thoảng còn gật đầu, làm ra vẻ bừng tỉnh. Thạch Chí Kiên thật sự không biết hắn hiểu được cái gì.
Cuối cùng, sau khi nói về lịch sử và phát triển của thương hội Triều Châu, Liêu tiên sinh đã nói đến trọng điểm của đại hội ngày hôm nay.
“Bây giờ, người Triều chúng ta chiếm khoảng 1/5 tổng dân số Hồng Kông. Chúng ta có rất nhiều tổ chức khác nhau như họ hàng, đồng hương, văn hóa giáo dục… và các tổ chức khác. Tổng cộng đã có hơn tám mươi tổ chức đăng ký với chính quyền Hương cảng.”
“Mặc dù thương hội Triều Châu chúng ta đã nhiều lần thương thảo việc xây dựng tòa nhà hội quán Triều Châu, nhưng bởi vì chiến loạn, việc xây dựng hội quán vẫn chưa được thực hiện.”
“Hai năm trước, ta đảm nhiệm chức hội trưởng thương hội Triều Châu thứ hai mươi lăm, cùng với phó hội trưởng Lâm Kế Chấn tiên sinh, Lữ Cao Văn tiên sinh một lần nữa trù bị cho việc xây dựng hội quán Triều Châu. Bọn hắn cũng hiểu việc xây dựng hội quán là việc rất cấp bách…”
Thạch Chí Kiên nghe cả nửa ngày mới hiểu được mục đích thật sự.
Thì ra hội quán thương hội Triều Châu hiện tại là thuê mướn. Thương hội Triều Châu Hồng Kông thành lập gần năm chục năm, nhưng từ đó đến nay vẫn thuê địa điểm ở phố Văn Hàm Tây cũ, không có tài sản riêng.
Vì thế, hội trưởng Liêu muốn trong thời gian tại chức làm được một việc lớn, chính là gom góp tài chính khởi công xây dựng hội quán Triều Châu. Hiện tại, tòa nhà cao mười tầng đã được khởi công xây dựng một nửa.
Hiện tại, điều hội trưởng Liêu cần làm là mời các lãnh đạo doanh nghiệp và chủ doanh nghiệp từ khắp Hồng Kông tình nguyện quyên góp để hội quán có thể thuận lợi xây xong.
…
Quả nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng không thể dính đến tiền.
Nói đến tiền sẽ dễ dàng tổn thương tình cảm.
Lúc này, có một tên gia hỏa cũng giả mạo người Triều Châu như Thạch Chí Kiên không nhịn được đứng lên hỏi: “Không biết khởi công xây dựng tòa nhà hội quán phải tốn bao nhiêu tiền? Bây giờ cần quyên góp bao nhiêu?”
Liêu Lỗi Văn cũng không giấu diếm: “Chi phí xây dựng khoảng hai triệu. Bây giờ còn thiếu một triệu.”
“Ồ, một triệu lận.”
Hội trường vang lên tiếng xôn xao.
Người Triều Châu bọn hắn không phải là không có tiền. Vấn đề là có quá nhiều tiền nên mới biết tiền khó kiếm đến cỡ nào.
“Trước đó đã quyên tặng hai ba lần, bây giờ lại muốn quyên góp nữa sao?”
“Đúng vậy, cho dù người Triều Châu chúng ta là triệu phú cũng không thể quyên mãi như thế được.”