Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 420 - Chương 420. Ta Quyên Góp Một Triệu

Chương 420. Ta quyên góp một triệu
Chương 420. Ta quyên góp một triệu

Nhìn thấy tình huống hơi ồn ào, Liêu Lỗi Văn không nhịn được dùng tay ra hiệu mọi người im lặng: “Mời mọi người im lặng một chút. Ta còn có lời muốn nói.”

“Ta biết yêu cầu mọi người tiếp tục quyên tiền quả thật rất khó xử, nhưng tất cả mọi người đều là người Triều Châu, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, không thể trơ mắt nhìn hội quán Triều Châu không được xây dựng xong.”

Lý Giai Thành ngồi bên cạnh Liêu Lỗi Văn cầm tách trà nóng lên nhấp một ngụm, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Nói những thứ này có tác dụng gì chứ? Đều là những thứ cũ rích, những lần trước cũng đã nói qua rồi.

Huống chi, dưới đài cũng có rất nhiều người đã nói chuyện riêng trước với phó hội trưởng hắn, cố ý từ chối việc quyên góp tiền. Chờ lát nữa, phó hội trưởng hắn sẽ giống như Chúa cứu thế đứng lên, giải quyết chuyện quyên tiền.

Vị trí phó hội trưởng ngồi lâu cũng chán. Hắn muốn đổi sang vị trí hội trưởng ngồi một chút.

“Một triệu, bây giờ chỉ còn thiếu một triệu nữa thôi. Nếu ở đây có ai chịu hào phóng quyên góp, thương hội Triều Châu chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.” Liêu Lỗi Văn nói đến đây, ngay cả mắt cũng có chút đỏ lên.

Hào cà thọt ngồi bên trái nói: “Chẳng phải chỉ có một triệu thôi sao? Mọi người tùy ý lấy ra một chút là giải quyết được thôi mà.”

Thần Gia hừ lạnh: “Giải quyết xong? Chẳng lẽ ngươi sẵn lòng quyên góp sao?”

“Thế nào? Chẳng lẽ ta không quyên góp được? Lão tử bỏ ra được một triệu đấy.”

“Được, ngươi đương nhiên được rồi. Nhưng chúng ta, còn có lão Hướng chỉ có thể quyên góp một xíu xiu, không thể quyên nhiều được.”

“Tại sao? Chẳng lẽ bọn hắn chê tiền của ta bẩn.”

“Đúng vậy.” Thần Gia khó có lúc tán thành Hào cà thọt như thế.

“Tiền của chúng ta là tiền bẩn, cho dù quyên góp cũng không thể quyên góp quá nhiều, tránh cho ngày sau có người nói hội quán Triều Châu được xây dựng từ tiền bẩn. Cho nên, cho dù ngươi có quyên góp thế nào cũng không thể ra mặt.”

Hào cà thọt không lên tiếng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy chán ghét thân phận của mình.

Mẹ kiếp, ngay cả quyên góp nhiều tiền cũng không ai muốn.

Liêu Lỗi Văn nhìn hiện trường. Những người đã nói chuyện trước với Lý Giai Thành đều không động đậy. Thậm chí còn có người bắt đầu ngáp, cố tình ra vẻ không kiên nhẫn.

Lý Giai Thành nheo mắt uống nước trà. Vị trí hội trưởng chắc chắn là của hắn rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Một triệu sao? Không nhiều, ta quyên góp.”

Oành một tiếng. Hiện trường nổ tung.

Ý gì đây?

Một triệu? Quyên góp toàn bộ?

Lý Giai Thành lại càng ngẩn người, vội nhìn về phía người kia.

Hào cà thọt, Thần Gia, còn có Hướng lão đại cùng nhìn theo.

Đại ca đầu trọc ngồi bên cạnh Thạch Chí Kiên thấy mọi người nhìn hắn, hắn vội khoát tay: “Không phải ta, không phải ta nói.”

Lúc này, Thạch Chí Kiên chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói với đám người Liêu Lỗi Văn: “Ta nói rồi, ta quyên góp một triệu.”

Liêu Lỗi Văn hiển nhiên không biết Thạch Chí Kiên.

Cũng đúng. Doanh nghiệp nhỏ như Thạch Chí Kiên nhiều vô số kể ở Hồng Kông. Lên nhanh mà xuống cũng nhanh.

Nếu lần này không phải thương hội Triều Châu đang thiếu tiền, cũng không vung lưới lớn mời những xí nghiệp không có tên tuổi như Thạch Chí Kiên tham gia.

Sau khi biết rõ thân phận của Thạch Chí Kiên xong, Liêu Lỗi Văn vô cùng cảm kích: “Thạch tiên sinh thật sao? Cảm ơn ngươi đã khẳng khái quyên tiền, dám đứng ra cống hiến. Nhưng tài sản của ngươi vốn không nhiều. Ừm, ta chỉ là theo tình hình thực tế mà nói, chứ không có ý xúc phạm ngươi. Cho nên, một triệu không phải là con số nhỏ, ngươi suy nghĩ lại cho kỹ nhé.”

Thạch Chí Kiên nghe xong, không khỏi âm thầm gật đầu. Trách không được người này có thể ngồi lên vị trí hội trưởng. Quả thật, hắn không hề có tư tâm. Chỉ dựa vào mấy câu vừa rồi là có thể nhìn ra được.

Đổi lại là người khác, nhìn thấy có người đứng ra quyên góp một triệu, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng, tuyệt đối không cân nhắc đến hậu quả mà đối phương có thể tiếp nhận.

“Hội trưởng Liêu, cảm ơn ngươi đã quan tâm. Ta đứng ra không phải để làm màu. Nếu ngươi chịu cho ta hai phút, ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại đứng ra.”

“Mời nói.”

Tất cả mọi người đều nhìn Thạch Chí Kiên.

Lý Giai Thành nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười, dường như rất thưởng thức hành động không sợ chết của Thạch Chí Kiên. Thật ra, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, cho rằng Thạch Chí Kiên phá vỡ kế hoạch của hắn.

Hào cà thọt nhìn Thạch Chí Kiên, nội tâm cảm thấy phức tạp. A Kiên còn trẻ đã có can đảm như vậy, quả nhiên là hảo hán.

Biểu hiện của những người khác có phức tạp, có đăm chiêu.

“Hội trưởng Liêu, mặc dù Thạch mỗ chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, nhưng ta cũng có tấm lòng biết ơn và muốn giúp đỡ hương thân phụ lão Triều Châu. Hội quán nhất định phải được xây dựng, đồng thời còn phải xây dựng càng lúc càng tốt.”

Thạch Chí Kiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gương mặt hiện lên lòng yêu nước mãnh liệt: “Mặc dù ta mặc vest nhưng lòng ta vẫn là người Trung Quốc. Bởi vì tổ tiên của ta đã đóng dấu ấn Trung Quốc lên người của ta.”

Lời nói của Thạch Chí Kiên chẳng những dõng dạc mà còn trôi chảy, dẫn đến vô số người ở hiện trường vỗ tay reo hò.

Hết chương 420.
Bình Luận (0)
Comment