Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 421 - Chương 421. Thiếu Chút Nữa Bị Ngươi Giành Công Rồi

Chương 421. Thiếu chút nữa bị ngươi giành công rồi
Chương 421. Thiếu chút nữa bị ngươi giành công rồi

“Nói hay quá.”

“Đúng vậy, ta có cảm giác những lời này đặc biệt nhiệt huyết, đặc biệt thân thiết.”

“Tất cả mọi người đều là người Trung Quốc.”

Người Trung Quốc thời đại này vô cùng yêu nước.

“Cho nên, thân là người Trung Quốc, là người Triều Châu, ta tình nguyện cống hiến một triệu để xây dựng hội quán Triều Châu.”

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay. Những người ngồi trên đài khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Thạch Chí Kiên có vài phần tán thưởng. Tuổi còn trẻ mà có lòng yêu nước mãnh liệt như thế, đúng là thanh niên tài tuấn hiếm thấy.

“Không biết một triệu của Thạch tiên sinh sẽ được quyên góp ngay bây giờ hay chờ lát nữa mới quyên, hoặc một năm, hai năm sau? Thật ngại quá, con người ta thẳng tính như vậy đấy, mong Thạch tiên sinh trả lời.” Người lên tiếng nói chuyện là một vị phó chủ tịch bên cạnh Lý Giai Thành.

Vừa rồi, sau khi hắn và Lý Giai Thành châu đầu ghé tai xong, hắn lập tức đưa ra vấn đề cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên dường như đã có đoán trước từ sớm, hắn mỉm cười nói: “Ta không có tiền. Hai tay trống không.”

Mọi người đầu tiên là sững sờ, tiếp theo có người chế giễu: “Đúng là ăn không nói có, lại còn khoác lác như vậy.”

“Đúng vậy, mất mặt muốn chết.”

Lý Giai Thành nheo mắt mỉm cười, đồng thời chủ động giải vây cho Thạch Chí Kiên: “Mọi người yên tâm đừng nóng. Người trẻ tuổi có đôi khi khó tránh khỏi suy nghĩ không đúng mực. Ta biết Thạch tiên sinh, hắn là một người trẻ tuổi có suy nghĩ. Nói không chừng hắn có cách giải quyết thì sao?”

“Hội trưởng Lý vẫn hiểu chuyện như vậy.”

“Đúng vậy, hội trưởng Lý lúc nào cũng thông cảm cho hậu bối.”

Lý Giai Thành vội vàng hai tay ôm quyền: “Hổ thẹn! Hổ thẹn! Ta thật sự không dám nhận lời tán thưởng của mọi người.”

Là hội trưởng, Liêu Lỗi Văn không thèm quan tâm đến việc Lý Giai Thành đoạt danh tiếng của mình lúc này, hắn ngược lại quan tâm hỏi Thạch Chí Kiên: “Ngươi muốn quyên tiền nhưng lại không có tiền. Việc này nên giải quyết như thế nào?”

Tất cả mọi người đều nhìn Thạch Chí Kiên, chờ hắn trả lời.

Thạch Chí Kiên nói: “Ta không có tiền, nhưng ta có công ty, có nhà máy. Nếu hội trưởng Liêu không ngại, ta có thể thế chấp công ty điện ảnh của mình cho ngân hàng Sang Hưng của ngươi. Dựa theo giá thị trường, thế chấp một triệu hẳn dư xài.”

“Có âm mưu.” Lý Giai Thành chợt cảm thấy mí mắt nhảy một cái.

Người làm ăn, ai lại muốn thế chấp tài sản của mình ra ngoài chỉ để quyên góp chứ?

Đầu óc bã đậu à?

Những người khác thì kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên, chỉ cảm thấy hắn thật khác loại.

“Đương nhiên, ta có thể thế chấp công ty Gia Hòa, mỗi tháng trả nợ hẳn có chút khó khăn. Cho nên, ta cần các vị đang ngồi đây ra tay giúp đỡ. Lãi của một triệu một tháng cũng không nhiều, các vị mỗi ngày tiết kiệm một gói thuốc chắc cũng có thể giải quyết được.”

“Về phần vay, ta dự định vay trong thời gian ba mươi năm. Hội quán thương hội Triều Châu hẳn là sang năm hoặc năm sau nữa là có thể xây thành. Đến lúc đó, tầng một, tầng hai, tầng ba của hội quán có thể để thương hội chúng ta sử dụng. Những tầng còn lại thì hoàn toàn có thể cho thuê bên ngoài.”

“Theo như ta tính toán, hàng năm dùng tiền thuê nhà để trả tiền vay ngân hàng, trong ba mươi năm, chắc có lẽ cũng giải quyết xong.”

Liêu Lỗi Văn nghe xong, như có điều suy nghĩ.

Lý Giai Thành cảm giác mí mắt của mình giật lại càng lợi hại hơn.

Thạch Chí Kiên nhìn mọi người, nhất là đám người Lý Giai Thành: “Những người đang ngồi ở đây đều là những người làm ăn, hẳn biết tính toán. Chúng ta cùng nhau trả lãi, để ta có thể vay trong ba mươi năm, từ đó xây dựng hội quán thương hội, hay là mọi người khẳng khái quyên tiền, một lần nhàn nhã suốt đời vất vả giải quyết chuyện này luôn? Hai phương án đấy, mọi người chọn đi.”

Sắc bén.

Liêu Lỗi Văn âm thầm tán thưởng.

Vô sỉ.

Lý Giai Thành thầm mắng trong lòng.

Nếu chọn phương án thứ nhất, mặc dù Thạch Chí Kiên ra mặt cho vay nhưng mặc kệ tiền lãi hay là tiền gốc đều không cần hắn thanh toán. Cuối cùng vẫn cần nhờ đến mọi người, nhưng vinh quang đều bị Thạch Chí Kiên lấy hết.

Nếu lựa chọn phương án thứ hai, tốt xấu gì mọi người cũng đồng tâm hiệp lực với nhau, còn có được cái thanh danh tốt.

Đã có thể đến tham gia đại hội, mọi người đều không phải đồ ngốc, trong nháy mắt trong đầu đã cho ra kết quả.

Bốp bốp bốp.

Lý Giai Thành đứng dậy vỗ tay: “Nói hay lắm! Không hổ danh là thanh niên tuấn ngạn trong số người Triều Châu chúng ta. Ta quyết định, mọi người cùng nhau hợp tác, kề vai chiến đấu xây dựng hội quán cho xong. Nào, ai phản đối, ai tán thành?”

“Đúng là không biết xấu hổ, lúc này lại chạy đến hái quả cà.” Hào cà thọt khó chịu mắng một câu.

Thần Gia nói: “Cái này gọi là biết nhìn đại cục. Nhìn đi, chẳng mấy chốc sẽ có người vỗ tay ủng hộ.”

Quả nhiên, Lý Giai Thành vừa dứt lời, chung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

“Hội trưởng Lý nói quá hay.”

“Đúng vậy, việc này còn phải nhờ hội trưởng Lý dẫn đầu giải quyết mới được.”

“Ta vĩnh viễn ủng hộ hội trưởng Lý vô điều kiện.”

Mọi người cùng nhau tỏ thái độ.

Lúc này, Lý Giai Thành mới thả lỏng một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Thạch Chí Kiên, thầm nghĩ: “Thiếu chút nữa đã bị tên tiểu tử này giành công rồi.”

Hết chương 421.
Bình Luận (0)
Comment