Đại hội bắt đầu từ chín giờ sáng, đến mười hai giờ thì kết thúc.
Sau khi tan họp, rất nhiều người chủ động đến trước mặt Thạch Chí Kiên khách sáo chào vài câu, có người thậm chí còn đưa danh thiếp cho hắn.
So với lúc Thạch Chí Kiên vừa mới đến, bây giờ mọi người nhiệt tình với hắn hơn rất nhiều.
Đại ca đầu trọc ngồi cùng một chỗ với hắn lại càng hâm mộ: “Ngươi đây là nhất chiến thành danh. Ta không biết đã tham gia bao nhiêu lần đại hội như thế này, nhưng chưa từng được uy phong giống như ngươi.”
Thạch Chí Kiên vỗ vai đại ca đầu trọc: “Sẽ có cơ hội. Đúng rồi, ngươi họ gì?”
“Không dám, ta họ Lâm, Lâm Kiến Minh.” Đại ca đầu trọc vô cùng vui vẻ.
“Ồ?” Thạch Chí Kiên ngẩn người. Tại sao cái tên này lại quen thuộc như thế nhỉ?
“Ngươi có biết người nào tên Lâm Kiến Nhạc không?”
“Ơ, ngươi quen với em trai của ta sao? Không thể nào? Năm nay nó mới mười mấy tuổi, ngươi biết hắn?” Đại ca đầu trọc kinh ngạc hỏi.
Thạch Chí Kiên xác định, đối phương chính là trưởng tử của gia tộc Lâm thị Hồng Kông, con trai cả của vua khách sạn Lâm Bách Hân Lâm Kiến Minh.
Nhưng so với em trai của hắn Lâm Kiến Nhạc thì tiếng tăm của hắn không lớn lắm. Hắn chẳng khác gì Từ tam thiếu, phong lưu không bị ràng buộc, chỉ thích mấy con ngựa đua. Ngay cả tên của ngựa đua cũng có cá tính, cái gì là Hip-hop đại thiếu, Tiêu sái đại thiếu, còn có Vui vẻ đại thiếu…
Thật ra, từ cái tên của những con ngựa đua này cũng biết hắn không vui như thế nào khi làm cậu ấm hào môn.
Hắn là trưởng tử nhưng sự nghiệp gia tộc lại được em trai là Lâm Kiến Nhạc kế thừa. Cho dù là ai cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà cười, dùng đua ngựa để gây tê chính mình.
“Tin ta đi, sau này ngươi sẽ thành công.” Thạch Chí Kiên cổ vũ Lâm Kiến Minh.
Lâm Kiến Minh có chút kích động. Mặc dù Thạch Chí Kiên nhỏ tuổi hơn hắn nhưng đối phương lại có tiền đồ hơn một đại thiếu hào môn như hắn.
Nhất là cha của hắn là Lâm Bách Hân thường xuyên nói hắn không tiến bộ. Lần này để cho hắn tham gia đại hội là muốn khích lệ hắn. Hắn cũng rất chân thành đi tham dự.
“Cảm ơn, ta sẽ ghi nhớ ngươi.” Lâm Kiến Minh vỗ vai Thạch Chí Kiên.
Mặc dù thời gian ở chung không nhiều, nhưng Lâm Kiến Minh nhận định Thạch Chí Kiên tuyệt đối không phải vật trong ao.
Là một đại thiếu củi mục, nhưng mưa dầm thấm đất từ nhỏ trong hào môn, hắn tự nhận mình cũng có chút ánh mắt.
“Đúng rồi.” Khi hai người chuẩn bị chia tay, Thạch Chí Kiên đột nhiên nhớ đến điều gì đó: “Bây giờ em trai Lâm Kiến Nhạc của ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai tuổi.”
“Vậy ngươi giúp ta chuyển một câu cho hắn.”
“Câu gì?”
“Cách Vương Tổ Hiền xa một chút. Cô em gái đó là của ta.”
“Cái gì?” Lâm Kiến Minh không hiểu.
Vương Tổ Hiền là ai?
….
Dù sao thương hội Triều Châu cũng tài đại khí thô ở Hồng Kông. Mọi người không dễ dàng gì ngồi chung một chỗ với nhau. Giữa trưa, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, hơn nữa còn là nhà hàng Thái Bạch gần đó.
Hôm nay, thương hội Triều Châu bao trọn lầu một và lầu hai của nhà hàng.
Lầu một là ông chủ chủ doanh nghiệp vừa và nhỏ. Lầu hai là ông trùm lão đại và hội trưởng thương hội.
Thạch Chí Kiên ngồi ở lầu một. Ngồi cùng bàn với hắn đều là những ông chủ có tài sản ngang ngửa với hắn. Cho nên, đôi bên đều khách sáo nói chuyện với nhau.
Một người trong đó gương mặt hâm mộ nhìn lên lầu hai: “Cấp bậc như chúng ta khi nào mới có thể phấn đấu lên lầu hai được chứ?”
“Nằm mơ đi. Khối tài sản của những người trên lầu hai ít nhất cũng hơn năm mươi triệu. Thương hội lúc nào cũng nói bình đẳng, nhưng còn không phải nhìn đồ ăn trong đĩa của người ta sao? Ta cho rằng ngay cả bữa cơm của chúng ta cũng khác với người trên lầu hai.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bàn này của chúng ta uống rượu gì chứ? Nữ Nhi Hồng? Người ta trên lầu hai nói không chừng đang mở chai Remy Martin.”
Thạch Chí Kiên nhìn mà cảm thấy buồn cười. Đám người đó không biết cố gắng, chỉ biết đi hâm mộ người khác, có hết đời cũng không khá nổi.
Thấy Thạch Chí Kiên bật cười, người vừa nói cảm thấy không vui: “Thạch tiên sinh đúng không? Đừng nhìn vừa rồi ngươi rất uy phong, nhưng ngươi cũng không có tư cách lên lầu hai mà ngồi. Cuối cùng thì sao, còn không phải ngồi cùng một chỗ với mấy tiểu nhân vật chúng ta sao?”
“Người ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội.” Một người khác cười khẩy.
Thạch Chí Kiên thấy bọn hắn cười rất vui vẻ, cũng không quan tâm.
Những người kia còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên nhận sợ, lại càng đắc ý.
Rất nhanh, thức ăn được mang lên. Thạch Chí Kiên đang đói bụng, định cầm đũa lên ăn cơm.
Lúc này, một nam nhân giống như thư ký khoảng ba mươi tuổi bước đến, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi có phải Thạch tiên sinh hay không? Thật ngại quá, vị trí của ngươi ở lầu hai.”
Thoáng chốc, toàn bàn đều há miệng kinh ngạc.
Hai ông chủ nhỏ chế giễu Thạch Chí Kiên trước đó đang cầm đũa gắp thức ăn, kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được.
…