Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 423 - Chương 423. Ta Thích Uống Nữ Nhi Hồng

Chương 423. Ta thích uống Nữ Nhi Hồng
Chương 423. Ta thích uống Nữ Nhi Hồng

Trong phòng riêng lầu hai của nhà hàng Thái Bạch, Thạch Chí Kiên dưới sự dẫn dắt của nam thư ký đi vào. Có bảy tám người đang ngồi bên trong, tuổi tác trung bình trên dưới bốn mươi. Ngồi vị trí chính giữa là hội trưởng thương hội Triều Châu Liêu Lỗi Văn. Ngồi sát bên cạnh là Lý Giai Thành, còn có mấy vị phó hội trưởng.

Liêu Lỗi Văn thấy Thạch Chí Kiên bước vào, vội vẫy tay với hắn, nhiệt tình nói: “A Kiên đến rồi à, mau ngồi đi. Ta đã giữ chỗ ngồi cho ngươi rồi.”

Nói xong, Liêu Lỗi Văn quay sang nói với đám người Lý Giai Thành: “Ta mời anh bạn trẻ này ngồi chung với chúng ta, các ngươi không ngại chứ?”

Chỉ một câu ngắn ngủi, Liêu Lỗi Văn đã phát ra khí thế hội trưởng của mình, so với biểu hiện bất đắc dĩ khi còn trong hội trưởng hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lý Giai Thành là người thông minh, đương nhiên hiểu Liêu Lỗi Văn làm như vậy là có ý gì.

Là muốn dùng Thạch Chí Kiên gõ đám phó hội trưởng bọn hắn, đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Hắn vẫn còn là hội trưởng, mọi người nhất định phải an phận thủ thường.

Thạch Chí Kiên là người thông minh, hắn biết lúc này mình nên cải trang thành nhân vật nào. Hắn nhìn người đang ngồi trong phòng, tuổi tác ai cũng lớn, nếu hắn ngồi chung thì có chút không được thích hợp.

“Cảm ơn hội trưởng Liêu đã để mắt, nhưng ta trẻ tuổi nóng tính, không chịu được sự gò bó. Chi bằng ta ở đây kính các vị lão đại một ly, xem như bồi tội.”

“Không sao, ngươi cứ ngồi. Ta nói rồi, bọn hắn không ai dám phản đối đâu.” Giọng điệu của Liêu Lỗi Văn khó có lúc cứng rắn.

Thạch Chí Kiên ngu sao mà ngồi chứ? Ở đây đều là lão đại trong giới kinh doanh, nhân tài kiệt xuất của thương hội. Đợi lát nữa nói chuyện, đoán chừng sẽ có nhiều tin tức mang tính bí mật rất mạnh. Lúc đó, hắn nên nghe hay không chứ?

“Cảm ơn hội trưởng Liêu, nhưng ta thích ngồi dưới lầu một dùng bữa hơn, nhất là ta thích uống Nữ Nhi Hồng.”

Thạch Chí Kiên nhìn bàn tiệc, quả thật đám gia hỏa dưới lầu đã đoán đúng. Những lão đại trên này uống Remy Martin.

“Đã như vậy, ta không làm khó ngươi nữa.” Liêu Lỗi Văn thấy tốt thì lấy. Hắn đã ra oai phủ đầu đám người Lý Giai Thành, tuyên bố chủ quyền hội trưởng, không cần phải hùng hổ dọa người nữa. Thực chất, hắn vốn là người rất hòa ái.

“Như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn làm ngươi khó xử. Dù sao ngồi chung với các bác các chú như chúng ta, ngươi sẽ cảm thấy rất khó chịu.”

“Nhưng có một việc ta muốn hỏi ngươi một chút. Ta nghe nói công ty Thần Thoại của ngươi cố ý muốn thu mua công ty Vĩnh Khang của tập đoàn Đới thị, chuyện này có phải như vậy không?”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Vẫn còn đang thương lượng.”

“Thật sao? Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Công ty đó có rất nhiều người Triều Châu làm công, kiếm tiền không dễ. Nếu bị phá sản, rất nhiều ngươi sẽ không có cơm ăn.”

“Xin hội trưởng Liêu cứ yên tâm. Ta cũng là người Triều Châu mà, đương nhiên ta phải giúp đỡ người trong nhà chứ.”

“Rất tốt, làm người không quên gốc gác, ngươi còn trẻ như vậy, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.”

Thạch Chí Kiên nói một tràng lời hay, đơn giản là đến lúc đó hắn ăn thiệt một chút. Bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Vĩnh Khang, để mọi người trong công ty đều có cơm ăn.

Hắn còn nói người Triều Châu phải đoàn kết với nhau, sau này cống hiến cho xã hội nhiều hơn, nhất là phải quyên nhiều tiền hơn cho ngân sách của thương hội.

Lời này khiến cho phó hội trưởng quản lý ngân sách của thương hội cảm động đến phát khóc. Từ khi thành lập hội quán, hắn ngay cả một sợi lông cũng không có. Nhìn người trẻ tuổi kia kìa, giác ngộ đến cỡ nào.

Thạch Chí Kiên lại mời một ly rượu, khách sáo vài câu rồi ra khỏi phòng. Vừa rồi chỉ giới hạn trong phòng, ra khỏi phòng rồi ai biết ai chứ.

Hơn nữa, hiện tại hắn là người triều Châu. Nhưng vì lợi ích, hắn có thể hóa thân thành người Thượng Hải, người Ninh Ba, thậm chí là người Tứ Xuyên

Ngũ hồ tứ hải là một nhà. Thạch Chí Kiên vận dụng điểm này rất thành thạo.

Rời khỏi phòng, Thạch Chí Kiên đang chuẩn bị xuống lầu, lúc này có người gọi hắn: “A Kiên, bên này.”

Nghe tiếng gọi lớn, Thạch Chí Kiên không cần quay đầu cũng biết đối phương là ai.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, quay người nói với Hào cà thọt: “Hào ca, thật ra ta cũng đang tìm ngươi. Có một vụ làm ăn, không biết ngươi có hứng thú hay không?”

Ban đầu, Hào cà thọt chống quải trượng đi vệ sinh. Ngồi cùng một bàn với hai tên khốn Thần Gia và Hướng lão đại, hắn luôn có cảm giác con chim bị nghẹn cứng, thỉnh thoảng lại cứ muốn bắn một phát.

Không ngờ vừa đi vệ sinh xong, quay lại đã nhìn thấy Thạch Chí Kiên đi đằng trước.

“Làm ăn à? Ta đương nhiên cảm thấy hứng thú rồi. Ngươi cũng biết, chuyện mà ta cảm thấy hứng thú nhất có hai chuyện. Thứ nhất là ngủ với vợ của người khác. Thứ hai là kiếm tiền.”

“Sở thích của Hào ca thật đặc biệt. Là như vầy, gần đây ta có một vụ mua bán lớn, là thu mua hải sản, giá cả vừa phải, già trẻ không gạt…”

Thạch Chí Kiên nói ra vụ mua bán giữa mình và người Đản.

Hắn nói cho Hào cà thọt biết hắn muốn phá vỡ thế độc quyền thị trường hải sản của Hòa Ký.

Hết chương 423.
Bình Luận (0)
Comment