Nghe Thạch Chí Kiên nói xong, Hào cà thọt không nói hai lời, quay đầu bước đi.
Thạch Chí Kiên bước lên phía trước giữ hắn lại: “Ngươi đi sao? Có làm hay không ngươi cũng phải nói một tiếng chứ.”
Hào cà thọt hừ mũi, nhìn Thạch Chí Kiên: “Mặc dù chân ta bị què nhưng mắt của ta không bị mù. Lần này ngươi rõ ràng muốn đem ta ra làm vũ khí mà sử dụng.”
“Hào ca, ngươi nói vậy thì oan cho ta quá. Ta là người tốt mà.” Thạch Chí Kiên kêu oan, kéo Hào cà thọt: “Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
“Nói cái đầu ngươi đấy, ta xem ngươi như anh em, ngươi xem ta như kẻ ngốc. Hồng Kông là băng đảng gì chứ? Đứng đầu trong bốn băng đảng lớn. Thành viên có đến ba chục nghìn, ngươi bảo anh em Nghĩa Quần của ta đấu với bọn hắn như thế nào? Muốn chết sao?”
“Đương nhiên không thể để ngươi đi chịu chết rồi. Ngược lại, ngươi còn có lợi.”
“Lợi gì?”
“Đưa lỗ tai qua đây.”
Thạch Chí Kiên nói nhỏ vài câu vào tai của Hào cà thọt.
“Mẹ kiếp, cái này mà cũng được sao?”
Hào cà thọt nghe xong, hai mắt mở to.
Nói xong, Hào cà thọt chống quải trượng kéo dài khoảng cách với Thạch Chí Kiên.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta muốn cách xa ngươi một chút.”
“Tại sao?”
“Con người của ngươi thật đáng sợ.” Hào cà thọt nói: “Ngay cả khi ta ngủ với vợ của người khác cũng không có loại cảm giác này, lúc nào cũng có thể bị người ta đâm một dao.”
“Vậy rốt cuộc ngươi có làm hay không?”
Hào cà thọt do dự một chút, sau đó như đứa bé cắn móng ngón tay cái: “Ta làm. Không thành công thì cũng thành nhân, không thành thần Phật thì thăng thiên.”
Thạch Chí Kiên vỗ vai của hắn: “Sảng khoái.”
“Amir, sao vậy? Ở đây nhìn cổng không quen sao?”
Ngoài Đại Hạ Môn, Thạch Chí Kiên mỉm cười lấy ra một điếu thuốc đưa cho Amir đang chuẩn bị bữa tối.
Amir nhận lấy điếu thuốc, cười nói: “Thạch tiên sinh thân mến, ta rất thích công việc này. Ta thích nhìn người đến người đi, càng thích việc canh cửa như thế này, làm tốt công việc của mình.”
“Thật sao? Ở đây không có người ngoài, ngươi và ta là bạn cũ, ngươi không cần phải giấu diếm đâu.” Thạch Chí Kiên vừa nói vừa vỗ vai Amir, nhét cả bao thuốc vào trong túi áo của hắn: “Ta luôn xem ngươi là bạn tốt.”
Amir ngây ra một lúc, sau đó cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, tiên sinh. Nói thật, ta rất ghét công việc bây giờ. Canh cửa cho người ta có tiền đồ gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ kiếm nhiều tiền hơn người khác một chút. Ta mỗi ngày cũng chỉ ăn cơm cà ri. Nếu ta dám xài hết tiền lương, lão cha ở Ấn Độ của ta cùng với ông nội nhất định sẽ bay đến đánh ta chết.”
“Ngươi không biết ở đó chúng ta có chế độ đáng sợ đến cỡ nào đâu. Là con cái nhất định phải phục tùng cha mẹ. Nếu ngươi phạm sai lầm, cha mẹ có đánh chết ngươi cũng coi như đáng đời. Hơn nữa, tiền mua vé tàu cho ta đến Hồng Kông làm việc cũng là cha ta và ông nội gom góp. Đối với bọn hắn mà nói, ta là một khoản đầu tư. Ta không thể từ bỏ công việc, càng không thể đổi công việc. Mà ta ngoại trừ ăn uống ra, tiền lương mỗi tháng gửi về nhà không còn mấy đồng. Thậm chí ngay cả bạn gái ta cũng không có nổi. Ta cũng chẳng thể ngày nào cũng mời nàng ăn cơm cà ri do ta làm.”
Thạch Chí Kiên nhìn gương mặt khổ sở của Amir, vô cùng đồng tình nhìn đối phương. Lúc này, hắn mới ung dung nói: “Ngươi có muốn kiếm thêm thu nhập hay không?”
“Kiếm thêm thu nhập?”
“Phải, ba ngày, ta cho ngươi ba trăm đô la Hồng Kông.”
“Trời ạ, ta đồng ý quá đi chứ. Nhưng bộ dạng quỷ dị này của ta… Ta nói là, ta là người Ấn Độ.” Amir sờ mặt, có chút không dự tin nói.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ta thích bộ dạng quỷ dị này của ngươi đấy.”
Sau khi thuyết phục xong Amir, Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn cảnh đêm náo nhiệt của ngày mồng hai tết, thản nhiên nói: “Bên phía Hào cà thọt hẳn cũng đã bắt đầu hành động rồi.”
…
“Sỏa Cường, ngươi đã quen với việc điều đến Loan Tử làm thám viên chưa?” Trần Tế Cửu ngồi lắc chân trên ghế, lấy một điếu thuốc đưa cho Đinh Vĩnh Cường.
“Thanh tra Trần…”
“Mẹ kiếp!” Trần Tế Cửu cúi đầu nhìn điếu thuốc nơi ngón tay: “Ngươi là anh em của A Kiên, cũng là anh em của ta. Ở đây không có người ngoài, ngươi cứ gọi ta là Tế Cửu ca, hoặc Cửu ca là được. Ok!”
“Được rồi, Tế Cửu ca. Tế cửu ca nói chuyện giống người Tây thật, lại còn Ok nữa chứ.”
“Chẳng những ta biết nói Ok mà còn biết nhiều từ khác. Được rồi, đừng đổi sang chuyện khác. Ta hỏi ngươi có quen không?”
“Tại sao lại không quen chứ? Làm thám viên uy phong đến cỡ nào, nhất là ta rất thích giống với Tế Cửu ca, động một chút là vén áo lên lộ súng lục ra. Quá ngầu!”
“Đừng học theo ta.” Trần Tế Cửu nói: “Phong thái của ta rất trác tuyệt, ngươi không học được đâu. Là cảnh sát phải có phong cách của mình.”
“Ơ, Tế Cửu ca, ngươi nói vậy là sao?”
Trần Tế Cửu ngồi trên ghế xoay, lắc lắc chân trên bàn: “Ví dụ như Lạc ca, phong cách của hắn là kiệt ngạo, nhìn ai cũng khinh thường cả. Nhan Hùng thì sao, chính là tiểu lý tàng đao, nhìn ai cũng cười ha hả, nhưng lại đâm một dao sau lưng ngươi. Còn có Hàn Sâm, biệt danh Hắc Diện Thần, không cần phải nói, hắn thích nhất là vuốt mặt không nể mũi, phong cách làm việc lãnh khốc vô tình. Cuối cùng là Lam Cương, biệt danh Khiếu Vô Đầu, bình thường thì cười toe toét, gặp chuyện thì biến thành Phích Lịch Hỏa, ngay cả ông trời cũng đâm luôn.”