Trần Tế Cửu nói xong, nheo mắt nhìn Sỏa Cường: “Cho nên, muốn trở thành một cảnh sát hợp cách không dễ dàng, nhất định phải có phong cách và cá tính của mình mới được.”
Sỏa Cường gãi đầu: “Vậy ta ngốc có được tính hay không?”
“Ngốc? Ngươi cho rằng làm cảnh sát là lừa kéo cối xay sao? Điên mới đúng.” Trần Tế Cửu đề điểm Sỏa Cường: “Giống như ngươi đã tỏ ra rất điên ở chỗ ông chủ Lý cách đây không lâu đấy. Ngay cả mặt mũi của hắn cũng không cho. Như vậy mới thú vị.”
Sỏa Cường cái hiểu cái không: “Đó là vì Kiên ca, ta muốn bảo vệ hắn.”
“Đúng, phải dùng loại thái độ đó để làm việc. Làm cảnh sát nhất định phải có lý tưởng. Bảo vệ thân nhân, bảo vệ bạn bè. Hoặc định vị mục tiêu cho mình, cố gắng trèo lên trên. Có lý tưởng, ngươi mới mạnh được.”
“Thế Tế Cửu ca thì sao? Lý tưởng của ngươi là gì?”
“Lý tưởng của ta?” Trần Tế Cửu im lặng, nheo mắt nhìn điếu thuốc: “Trước kia là để ăn no bụng, sau đó là muốn làm thanh tra, nhưng bây giờ lý tưởng lớn nhất của ta là… không còn làm thanh tra bào ngư nữa. Bào ngư nhiều, khó xử lý lắm.”
Trần Tế Cửu nhìn tách trà cẩu kỷ trên bàn, thở dài nói.
Đúng lúc này, cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa.
“Mời vào.” Trần Tế Cửu nói.
“Tế Cửu ca, ngươi tìm ta?” Một cảnh sát mặc thường phục bước vào.
“Hắc Bì, đây là Sỏa Cường, cách đây không lâu đã phá được vụ án trộm hợp đồng của Thiệu thị, còn có án buôn lậu của Ngô Đức Khuê, là một nhân tài. Ngươi dẫn hắn đến địa bàn lớn nhất của ta là bến tàu Loan Tử diễn một trận Đại Long Phượng, lập uy cho hắn. Sau này, hắn sẽ bảo kê chỗ đó.”
“Diễn kịch sao? Ta thích nhất là diễn kịch. Để ta đi gọi mấy anh em chuẩn bị một chút, đợi lát nữa đến bến tàu lượn một vòng.”
Hắc Bì là một tên giảo hoạt, liếc mắt là có thể nhìn ra được Sỏa Cường là người có mối quan hệ tốt. Người bình thường vừa đến, ai lại giúp ngươi diễn Đại Long Phượng, tạo nhân khí cho ngươi chứ? Nếu Tế Cửu ca đã dặn dò, đương nhiên hắn phải tìm mấy anh em đắc lực làm tốt việc này.
Sỏa Cường cũng không phải đồ ngốc. Thấy Trần Tế Cửu làm như vậy, hắn lập tức nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn Tế Cửu ca.”
“Cảm ơn cái gì! Vừa rồi ta đã nói ngươi là anh em tốt của A Kiên. Có hắn ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Sỏa Cường nghe xong cảm thấy là lạ. Đoạn đường đi tới này đều dính ánh sáng của Kiên ca. Từ lúc nào ta có thể làm ngược lại, có thể giúp đỡ Kiên ca chứ?
…
Hắc Bì làm việc rất nhanh. Lúc này, hắn mang theo năm sáu anh em, gọi Sỏa Cường ngồi xe jeep màu xanh lục thẳng đến bến tàu Loan Tử.
Sỏa Cường đã từng làm bốc vác tại bến tàu Loan Tử. Bây giờ hắn đến cũng coi như trở lại chốn cũ.
Dựa theo quy củ trước kia, bến tàu Loan Tử thuộc công ty vận tải Từ thị. Bây giờ Hồng Nghĩa Hải nhận thầu. Nhưng Hồng Nghĩa Hải chỉ làm những công việc chân tay trên bến tàu, cũng không liên quan đến công việc đen tối nào, nhất là phương diện buôn lậu.So sánh với nhau, bốn băng nhóm lớn là Hòa Ký, Tây Ký, còn có Triều Châu Bang đều nhúng tay vào phương diện buôn lậu ở bến tàu.
Để mở ra một Đại Long Phượng cho Sỏa Cường, Hắc Bì đã chọn một con quỷ xui xẻo tối nay, là tiểu đầu mục của Triều Châu Bang, Lâm Mũi To.
Bất cứ băng đảng nào cũng có một hai người bị chán ghét trong chính băng đảng của mình.
Lâm Mũi To là một trong số đó. Chẳng những người trong băng đảng khác không chào đón hắn, ngay cả người trong băng đảng của hắn cũng thiếu chút nữa vì hành vi của hắn mà muốn thanh lý môn hộ.
Hiện tại, Lâm Mũi To đang nhận một công việc ở bến tàu. Hắn cầm đèn pin chiếu ba lần vào con tàu chở hàng trên biển.
Tút tút tút!
Thuyền hàng thuận theo ánh đèn chạy đến.
“Lão đại, có cảnh sát.” Một đàn em của Lâm Mũi To nói.
Lâm Mũi To không thèm để ý: “Sợ cái gì? Không phải chỉ đến kiếm tiền thôi sao? Đợi lát nữa lấy ít tiền đuổi bọn hắn xéo đi.”
Trong lúc nói chuyện, thuyền hàng và xe cảnh sát của Sỏa Cường cũng đã đến.
Lâm Mũi To xoa cái mũi củ tỏi của mình, ra hiệu thuyền hàng cập bờ trước rồi mới đi về phía cảnh sát.
“Trưởng quan, có chuyện gì vậy?”
Hắc Bì móc thẻ cảnh sát kẹp vào ve áo, sau đó cùng với đám người Sỏa Cường nhảy xuống: “Chuyện gì? Ta nhận được tin tức các ngươi đang buôn lậu ở đây.”
Lâm Mũi To cười ha hả: “Buôn lậu? Cũng không phải một mình ta làm. Các ngươi để mắt đến ta như vậy có phải hơi căng thẳng hay không?”
Tối nay, Hắc Bì đã sắp xếp trận Đại Long Phượng cho Sỏa Cường. Sỏa Cường là nhân vật chính. Vai phụ như hắn không thể đoạt danh tiếng của Sỏa Cường được: “Đây là cảnh sát Đinh mới nhậm chức của chúng ta. Ngươi có gì thì cứ nói với hắn.”
“A, thì ra là người mới tới.” Lâm Mũi To lập tức hiểu được chuyện gì: “Người này của ta rất hiểu quy củ. Các ngươi muốn diễn kịch, ta sẽ phối hợp.”
Vừa nói xong, Lâm Mũi To ngoắc tay, có người từ đằng sau đưa tiền tới.
Lâm Mũi To nhận tiền, khinh thường lắc lắc trong lòng bàn tay, lúc này mới đưa cho Sỏa Cường: “Cảnh sát Đinh đúng không? Ta tên Lâm Mũi To, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
Sỏa Cường nhìn cũng không thèm nhìn tiền của Lâm Mũi To đưa qua, ngược lại chỉ vào thuyền hàng đậu trên bờ biển: “Trên thuyền là cái gì? Chúng ta muốn kiểm tra theo thông lệ.”
“Không cần đâu, trưởng quan. Ngươi cầm tiền rồi cứ việc rời đi. Ăn khuya cũng được, tán gái cũng được, không cần quan tâm như vậy đâu.”
Sỏa Cường không đáp lời, bước về phía thuyền hàng.