Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 426 - Chương 426. Đại Long Phượng, Đại Long Phượng! (02)

Chương 426. Đại Long Phượng, Đại Long Phượng! (02)
Chương 426. Đại Long Phượng, Đại Long Phượng! (02)

Đàn em của Lâm Mũi To muốn chặn đường nhưng lại bị Lâm Mũi To cản lại. Hắn nói: “Trên thuyền chẳng có cái gì cả. Trưởng quan nên tiết kiệm hơi sức đi.”

Sỏa Cường đến chỗ chiếc thuyền, kiểm tra một lần, cuối cùng dùng chân đạp mạnh thân thuyền.

Lâm Mũi To ở bên cạnh móc cứt mũi: “Mẹ nó, thì ra là dân trong nghề. Ngay cả cái này cũng tìm được.”

Thậm chí Hắc Bì cũng kinh ngạc. Hắn cho rằng Sỏa Cường chỉ dựa vào quan hệ mới leo lên. Bây giờ hắn mới hiểu được, thì ra đối phương quả thật có chút bản lĩnh.

Trong khoảnh khắc Sỏa Cường đạp bay cánh cửa thân thuyền, hắn không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng vừa nhìn thấy. Bên trong khoang thuyền có mười bốn mười lăm thiếu nữ bị nhốt bên trong. Tất cả đều bị cột tay bịt miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Sỏa Cường hiểu ra. Lâm Mũi To không phải buôn lậu mà là buôn người.

Hắn lập tức quay đầu nhìn Lâm Mũi To đang móc cứt mũi.

“Trưởng quan, ngươi đừng dùng vẻ mặt này mà nhìn ta.” Lâm Mũi To bắn bay cứt mũi vừa móc ra: “Cùng lắm thì ta trả phí gấp đôi. Còn nữa, tuổi tác của những nữ hài này không lớn. Nếu ngươi thích, có thể tùy ý chọn mấy người để chơi. Ta đã thử qua rồi, thoải mái lắm.”

“Thoải mái thật sao?” Sỏa Cường bỗng nhiên rút khẩu súng bên hông, nhắm ngay dưới quần Lâm Mũi To bắn một phát.

Lâm Mũi To còn chưa lấy lại tinh thần, đũng quần đã bị bắn nát, máu tươi bắn ra.

“Cái thứ đồ chơi này của ta thoải mái hơn.” Sỏa Cường thổi họng súng đang bốc khói, thái độ cứng rắn.

Hắc Bì sợ đến choáng váng.

Những cảnh sát mặc thường phục khác đều trợn mắt há mồm.

Đám đàn em của Lâm Mũi To lại càng bị dọa đến ngã bịch xuống đất.

“Tên khốn ngươi dám buôn bán thiếu nữ. Bắt hắn đến đồn cảnh sát để hắn ăn cơm tù trước.” Sỏa Cường nói với đám người Hắc Bì, sau đó quay sang nói với chủ thuyền: “Ngươi có muốn thử một chút hay không?”

Chủ thuyền lắc đầu thật mạnh.

“Vậy còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau thả người cho ta.”

Chủ thuyền nhảy xuống phía dưới boong thuyền, bắt đầu cởi trói cho các thiếu nữ.

Sỏa Cường quay đầu lại, vỗ Hắc Bì đang bị dọa sợ: “Cảm ơn ngươi đã chuẩn bị trận Đại Long Phượng cho ta. Ta biết ngươi không quen thuộc với cảnh tượng máu tanh này, nhưng sau này ngươi sẽ quen thôi. Đúng rồi, ta ngoại trừ gọi là Sỏa Cường, ta còn có một biệt danh là Nổ Đầu Thần Thám. Đầu trên đầu dưới gì ta nổ hết.”

Sỏa Cường nói xong, chỉ vào Lâm Mũi To đang ôm đũng quần nằm trên mặt đất: “Hắn là người thứ bảy rồi đấy.”

“Hizz!” Đám người Hắc Bì hít một hơi lạnh.

Dựa theo Sỏa Cường dặn dò, mấy cảnh sát mang Lâm Mũi To đi trước rồi mới đến những thiếu nữ bị bán.

Lúc này, bến tàu chỉ còn Sỏa Cường, Hắc Bì và một vị cảnh sát khác.

Hắc Bì thấy sự việc đã được giải quyết, mặc dù có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng coi như thành công viên mãn. Hắn đang định chào Sỏa Cường rồi đón xe rời đi.

Đúng lúc này…

Tút tút tút!

Lại một thuyền hàng khác từ trên biển hướng đến chỗ này.

“Chuyện gì vậy? Còn có buôn lậu sao?” Hắc Bì kinh ngạc hỏi.

Pằng pằng pằng.

Đột nhiên tiếng súng truyền đến.

Chỉ thấy thuyền buôn lậu trên biển trực tiếp nổ súng về phía bọn hắn.

“Không ổn rồi, mau núp đi.” Sỏa Cường quát to, móc súng nói với Hắc Bì và một nhân viên cảnh sát khác: “Ta lên trước, hai người các ngươi theo sau.”

Hắc Bì cảm thấy mơ hồ. Hắn chỉ sắp xếp cho Lâm Mũi To một Đại Long Phượng, tại sao lại có thêm một cái chạy đến nữa thế?

Hơn nữa, bây giờ có người nào dám lớn mật buôn lậu không tuân theo quy củ như vậy?

Chỉ cần thành thật giao phí quy củ là có thể bình an, cần chi phải nổ súng?

Hắc Bì mơ hồ, đành phải nghe theo Sỏa Cường trốn đằng sau. Còn Sỏa Cường thì liều mạng với người ta ở đằng trước.

Pằng pằng.

Hai bên bắn nhau khó phân thắng bại.

“Hỏa lực của đối phương quá mạnh, các ngươi rút lui trước đi.” Sỏa Cường đột nhiên quay đầu nói với hai người Hắc Bì.

Lúc này, hai người Hắc Bì cũng nhìn thấy rõ ràng, đối phương là một chiếc thuyền hàng rất lớn, còn muốn lớn hơn của Lâm Mũi To rất nhiều. Người trên thuyền cực kỳ hung hãn, ngay cả súng máy cũng vận dụng, giống như đang chiến tranh.

“Sỏa Cường, như vậy không ổn đâu. Chúng ta rút lui, còn ngươi thì sao?”

“Không sao, mạng ta cứng lắm.”

Hắc Bì nghe xong, chỉ có thể nói là bội phục.

“Vậy thì tốt, chúng ta đi trước, ngươi nhất định phải bảo vệ mình cho thật tốt.”

Hắc Bì nói xong, vội mang theo viên cảnh sát còn lại rút lui, đợi lát nữa gọi thêm người đến cứu viện Sỏa Cường.

Sau khi hai người Hắc Bì đi rồi, chiếc thuyền lớn kia mới ngừng bắn.

Sỏa Cường cũng dừng tay, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng.

Chiếc thuyền lớn kia lúc này cũng đã chạy đến bờ. Hào cà thọt chống quải trượng từ trong thuyền bước ra, giơ quải trượng chỉ vào Sỏa Cường: “Mẹ kiếp nhà ngươi, chúng ta bắn súng lên bờ, tiểu tử ngươi lại nổ súng về phía chúng ta?”

Sỏa Cường cười ha hả, nhả ra một ngụm khói: “Kiên ca nói, làm như vậy sẽ không chân thực.”

“Chân thực cái quỷ. Đồ vật buôn lậu, còn có phạm nhân mà ngươi muốn bắt, ta đều sắp xếp ổn thỏa lắm rồi. Ngay cả chiếc thuyền này giao luôn cho ngươi. Bước kế tiếp còn phải xem ngươi rồi.”

“Ta hiểu rồi.” Sỏa Cường vứt điếu thuốc, dùng chân dí dí: “Ta cam đoan ngày mai người của bốn băng đảng đều sẽ biết buôn lậu bào ngư là phạm pháp.”

Hào cà thọt dở khóc dở cười: “Mẹ kiếp nhà ngươi. Đây là chủ ý của Thạch Chí Kiên à? Buôn lậu bào ngư cũng phạm pháp, lại còn bị bắn? Đoán chừng ngày mai toàn bộ Hồng Kông sẽ bị nổ tung.”

Hết chương 426.
Bình Luận (0)
Comment