Cạch cạch.
Một nhóm phóng viên truyền thông điên cuồng chụp ảnh tàu cá buôn lậu.
“Cảnh sát Đinh, ngươi có thể miêu tả lại cho chúng ta một lần nữa hay không?”
“Đúng vậy, đơn thương độc mã phá được một vụ án buôn lậu bào ngư lớn như vậy, quả nhiên đủ sắc bén.”
Một người giơ ngón tay cái lên với Đinh Vĩnh Cường.
Đinh Vĩnh Cường rất khiêm tốn đứng trên thuyền đánh cá, chống nạnh tìm kiếm cảm giác uy phong, cuối cùng hắn cảm thấy tư thế rút súng là uy phong nhất. Thế là hắn rút súng, giơ cao quá đầu, một tay chống nạnh, trợn mắt nhìn, giống như mấy anh hùng chiến đấu trong mấy bộ phim đỏ.
Cạch cạch. Lại một loạt ánh đèn flash lóe lên.
Đám người Hắc Bì ở bên cạnh ngẩn ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
Khi bọn hắn gọi cảnh sát đến trợ giúp, Sỏa Cường đã bắt được tội phạm, đồng thời một người còn khống chế được cả con thuyền.
Không thể tưởng tượng nổi.
Đối phương có súng máy.
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.
Sỏa Cường đã thành anh hùng.
Thanh tra bào ngư Trần Tế Cửu đang ở nhà hầu hạ mấy bào ngư của mình, đột nhiên nghe được tin tức bên này Sỏa Cường tiến hành hai trận Đại Long Phượng, lập tức ngay cả dây lưng quần cũng không kịp buộc đã vội chạy đến.
Chờ biết rõ sự thật, suy nghĩ trong đầu hắn chính là, đây là thời đại gì vậy, ngay cả bào ngư cũng buôn lậu?
…
“Ngư dân bị xã hội đen áp bức, thậm chí bào ngư còn bị buôn lậu. Hồng Kông này rốt cuộc là thơm hay là thối?”
“Ép mua ép bán. Bắt nạt và thống trị thị trường! Ngay cả bào ngư cũng phải buôn lậu, Hồng Kông đứng đầu thế giới.”
Ngày hôm sau, những bài viết như vậy đã xuất hiện trên các báo và tạp chí khắp Hồng Kông.
Bài báo chỉ ra ngư dân bị đàn áp và các thế lực tà ác ức hiếp và kiểm soát thị trường hải sản.
Theo bài viết bình luận trên trang nhất của Minh Báo: “Sự lỏng lẻo trong việc quản lý thị trường có thể được nhìn thấy. Một con tàu bào ngư buôn lậu đã vạch trần nạn bắt nạt khắp nơi ở Hồng Kông ngày nay Việc buôn bán hải sản đã trở thành một phương tiện để bọn hắn kiếm tiền dưới sự kiểm soát của các thế lực tà ác.”
Cục cảnh sát.
Bốp!
Cảnh ti James đập tờ báo trên tay xuống bàn trong phòng họp, bắt đầu huyên thuyên.
Ngồi bên dưới là một nhóm cảnh sát người nước ngoài, còn có những cảnh sát người Hoa như Trần Chí Siêu, Lôi Lạc, Nhan Hùng…
Phiên dịch ngồi bên cạnh cũng cáo mượn oai hùm, ra sức vỗ bàn một cái: “Cảnh ti James rất tức giận, rất phẫn nộ. Tại sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra ở Hồng Kông? Dưới sự bóc lột của thế lực tà ác, thậm chí bào ngư cũng phải buôn lậu? Điều này khiến Hồng Kông trở thành trò cười lớn nhất!”
Tiếp theo, James lại mắng to một trận.
Phiên dịch lại: “Đám người làm công ăn lương các ngươi đều là đầu heo, là đồ ngốc. Nếu vấn đề này không thể giải quyết càng sớm càng tốt, không chỉ ngươi, mà cả ta cũng sẽ xong đời.”
Đám người Trần Chí Siêu, Lôi Lạc nhìn nhau.
James lại quay sang nói với hai người Trần Chí Siêu và Lôi Lạc.
Phiên dịch lại: “Chuyện này là do băng đảng người Hoa các ngươi làm ra. Hai người các ngươi là lão đại của người Hoa. Đừng nhân nhượng. Ta biết, ra ngoài các ngươi còn uy phong hơn cả một cảnh ti ta. Cho nên, ta giao chuyện này cho các ngươi làm. Một ngày, các ngươi nhất định phải giải quyết nó.”
Nói xong, cảnh ti James đứng dậy, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo mắng một câu: “Mẹ kiếp các ngươi.”
Sau đó quay người rời đi.
Nhân viên phiên dịch cũng đứng lên. Trước khi đi, hắn còn nói một câu: “À, câu nói này không cần ta dịch lại đâu nhỉ.”
Đợi đám cảnh sát nước ngoài rời đi hết, Trần Chí Siêu lấy một điếu thuốc đưa cho Lôi Lạc: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lôi Lạc bĩu môi: “Sự việc lớn đến mức được đưa lên trang nhất của tờ thời báo Times của Anh. Ta e rằng ngay cả Nữ hoàng cũng đang thắc mắc liệu bào ngư trên bàn ăn có phải là do buôn lậu hay là băng đảng nào đó ép mua ép bán hay không.”
Trần Chí Siêu cười khổ: ‘Buôn lậu bào ngư? Tại sao ta lại cảm thấy nó cứ buồn cười thế nhỉ?”
Nhan Hùng ở bên cạnh giơ tay phát biểu: “Hai vị lão đại, ta cảm thấy chuyện này không buồn cười.”
“Tại sao?”
Trần Chí Siêu và Lôi Lạc đều nhìn về phía Nhan Hùng.
Nhan Hùng rất thích cảm giác được hai lão đại để ý. Cảm giác được làm lão đại trong các đại thanh tra trước đó lại trở về.
“Nghe nói gần đây có một người ngoại quốc bỏ ra giá cao để thu mua bào ngư, nhưng bào ngư lại bị người của bốn băng đảng lớn khống chế. Những người muốn phát tài không thể không bí quá hóa liều buôn lậu bào ngư cho người mua.”
“Ồ, có chuyện này sao?”
“Có, người nước ngoài kia tên là Amir.”
…
“Phản đối. Ta nghiêm túc phản đối. Là một thương nhân vĩ đại đến từ Ấn Độ, ta không mua được bào ngư từ Hồng Kông. Ở đây là cảng tự do, cảng hạnh phúc mà các ngươi hay nói sao?”
Trong văn phòng cục Thủy sản Hồng Kông, Amir đã thay đổi trang phục Sikh trước đây của mình, không chỉ mặc vest và đi giày da mà còn đội một chiếc mũ chóp kiểu Anh rất lịch sự, cổ thắt một chiếc nơ nhỏ nghịch ngợm, tay trái cầm một cây gậy dày và dài, trông rất kiêu ngạo.