Nhiều người Ấn Độ luôn tự hào vì Ấn Độ từng là thuộc địa của đế quốc Anh.
Người Anh từng cai trị bọn hắn cũng rất hài lòng với những nô lệ như vậy, cho nên đãi ngộ của người Ấn Độ ở Anh, thậm chí là Hồng Kông rất cao.
So sánh với người bản thổ Hồng Kông, Amir ăn mặc như một doanh nhân lớn đã bộc phát sự tức giận, khiến quan chức cấp cao của cục Thủy sản không nhịn được phải lau mồ hôi trên trán.
“Thành thật xin lỗi, Amir tiên sinh. Chúng ta rất coi trọng vấn đề của ngươi.”
“Coi trọng? Coi trọng con mẹ ngươi đấy! Xin lỗi, ta ăn nói thô lỗ như vậy đấy. Ta thật sự quá tức giận. Ta đến Hồng Kông làm ăn, ta thích bào ngư nơi này, thích hải sản nơi này, nhưng thị trường hải sản ở đây lại bị một số người ghê tởm độc quyền.”
“Thượng đế ơi, đúng là khó mà tưởng tượng. Đây là thành phố ẩm thực huyền thoại và thành phố tự do, Hồng Kông đấy.”
Amir nói xong, giơ cây gậy ba toong chỉ vào mũi một quan lớn: “Ba ngày, ngươi nhất định phải giải quyết hết vấn đề này. Nếu không, ta sẽ sang Anh quốc để rêu rao vấn đề này. Ngươi không biết năng lượng của ta lớn đến cỡ nào đâu. Ta chẳng những quen biết quan chức ở đây, thậm chí ta còn quen với quản gia của nữ hoàng. Ngươi cũng biết, người Ấn Độ chúng ta giúp các ngươi canh cửa, cho nên chúng ta có bản lĩnh để làm quản gia.”
“Vâng vâng vâng. Ta nhất định sẽ giải quyết. Ơ, ngươi muốn đi sao? Ngươi đi thong thả.”
Nhìn Amir quay người rời đi, vị quan chức của cục Thủy sản lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng mắng chửi đám băng đảng không muốn mặt mũi kia. Đáng chết, các ngươi giở trò độc quyền, thiếu chút nữa ngay cả lão tử cũng bị các ngươi liên lụy.”…
Amir giễu võ dương oai rời khỏi cục Thủy sản. Trên đường đi, vô số người nhìn thấy hắn đều cúi đầu khom lưng.
Lòng hư vinh của Amir được thỏa mãn đầy đủ.
Lúc này, hắn cảm thấy mình giống như trở thành thương nhân Ấn Độ tiếng tăm lừng lẫy mà không phải ma cà bông Amir canh cổng cho người ta.
Đến một nơi hẻo lánh, ở đó có một chiếc Volkswagen màu đen đậu sẵn.
Amir nhìn thấy chung quanh không có người, hắn vội chạy đến gõ gõ vào cửa sổ xe.
Cửa sổ xe mở ra, Thạch Chí Kiên miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn hắn: “Chuyện thế nào rồi?”
Amir nịnh hót, ra hiệu Ok: “Thạch tiên sinh, đám quan chức đó vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy ta. Ta nói mình là thương nhân vĩ đại nhất Ấn Độ mà bọn hắn cũng tin. Ta còn nói mình quen với quản gia của nữ hoàng, lừa gạt bọn hắn đến đầu óc choáng váng. Thạch tiên sinh, cảm giác này quả thật quá sung sướng.”
“Sướng thì tốt rồi.” Thạch Chí Kiên mở cửa, từ trên xe bước xuống.
Hắn rất hài lòng với màn trình diễn của Amir. Hắn không ngờ người anh em Ấn Độ này lại có thiên phú biểu diễn như vậy.
“Nhưng mà Thạch tiên sinh…” Amir do dự một chút, đột nhiên quỳ xuống trước xe của Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên sững sờ: “Ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ người Ấn Độ các ngươi ăn tết theo kiểu này sao? Ta không có bao lì xì ở đây đâu…”
Amir chắp tay trước ngực, thành kính nói: “Thạch tiên sinh, ngươi hãy giúp ta đi. Ta thật sự không muốn làm công việc canh cổng nữa đâu. Công việc đó không có tiền đồ. Ta muốn làm thương nhân, cho dù cải trang cả đời cũng được.”
Thạch Chí Kiên mở to mắt. Tên gia hỏa này nghiện giả mạo hay sao trời?
“Ngươi nói như vậy làm khó ta quá. Nhưng mà…” Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, im lặng một chút: “Nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể biến thân phận thương nhân thu mua hải sản của ngươi thành thật.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười trong lòng. Thật ra, hắn đã sớm có dự định này. Sau này, hắn không thể ra mặt hợp tác với Hào cà thọt trong việc chiếm lĩnh thị trường hải sản được.
Dù sao, hơn một trăm quán lẩu ở Hồng Kông đều nhập hàng của bốn băng đảng lớn. Nếu bây giờ hắn độc quyền nguyên liệu hải sản, dùng cái mông cũng có thể nghĩ ai đứng đằng sau giở trò quỷ.
“Thật sao? Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi.” Amir cảm kích không thôi, thiếu chút nữa dập đầu xuống.
Amir coi Thạch Chí Kiên như ân nhân của mình, nhưng hắn không biết Thạch Chí Kiên lại biến hắn thành tấm chắn. Đám băng đảng kia không dễ trêu. Làm không cẩn thận, thương nhân Ấn Độ giống như hắn sẽ bị người ta đánh đến tàn phế, thậm chí còn bị giết.
Tóm lại, thế giới này rất công bằng. Có giả bộ cũng phải trả giá đắt.
“Bây giờ, chúng ta nên suy nghĩ đặt một cái tên cho thương hội hải sản là gì.” Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, nói.
“Chi bằng gọi là Amazon.” Amir đột nhiên nói.
“Sao?” Thạch Chí Kiên nhìn Amir đang quỳ trên mặt đất.
“Thương hội hải sản Amazon? Trong tương lai, chúng ta sẽ thu mua hải sản phủ kín thị trường Hồng Kông, không, còn có Nhật Bản và thị trường Đông Nam Á! Thậm chí đến cả vương quốc Anh và Hoa Kỳ!” Đôi mắt Amir sáng lên.