Thành viên Hoà Ký Hồng Kông cực kỳ đông đảo, danh xưng ba chục nghìn.
Rất nhiều người đều nói người Hoà Ký nhiều nhưng đa phần đều không biết đánh.
Vì thế, ngoại trừ ngựa đầu đàn của Bạch Đầu Ông là Lê Khoát Hoa ra, chất lượng của song hoa hồng côn của Hoà Ký đều không cao.
Nhưng Đại Phi Loan Tử lại là một ngoại lệ.
Đại Phi sinh ra ở khu ổ chuột Thâm Thủy Bộ Hồng Kông, trong nhà có nhiều chị em gái. Cha mẹ của hắn dựa vào việc bán cá viên mà nuôi sống một nhà mười mấy người. Dưới hoàn cảnh kinh tế như vậy. Đại Phi đi học chưa được mấy ngày đã bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội. Ban đầu, hắn giúp người ta dỡ hàng lậu ngoài bến tàu, sau đó bắt đầu kinh doanh đầu cơ.
Nhờ cơ duyên xảo hợp, Đại Phi mười lăm tuổi đã gia nhập Hồng Kông làm đàn em dưới trướng của Bạch Đầu Ông Chấn Quốc Long.
Đại Phi cao lớn, cường tráng, thông minh và giỏi tư duy, không bao giờ trực tiếp làm việc. Khi mới ra đời, hắn cũng chỉ làm chút việc vặt vãnh, nhưng năng lực vượt trội của hắn rất nhanh đã được băng đảng phát hiện.
Năm đó, phố Thông Thái được gọi là phố Quý bà, là một con phố thương mại rất nổi tiếng ở Du Tiêm Vượng Hồng Kông, tài chính lưu động lớn, là một miếng thịt heo béo ngậy. Đại Phi dẫn đầu một nhóm đàn em mở ra lãnh thổ ở đây, mang đến nguồn lực kinh tế to lớn cho băng đảng, đồng thời còn có năng lực lấy xuống toàn bộ nơi này.
Bởi vì sự nhạy bén trong kinh doanh của Đại Phi rất tốt nên cách đây không lâu Bạch Đầu Ông đã giao cửa hàng mạt chược có lợi nhuận cao nhất ở khu Loan Tử cho hắn quản lý.
Điều này càng khiến Đại Phi mang ơn Bạch Đầu Ông. Dù sao hắn cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng hắn lại có thể quản lý một phương cho băng đảng.
Lúc này, mái tóc dài của Đại Phi rối bù, mặc áo gió, gác một chân lên ghế trong phòng chơi mạt chược, nửa người tựa vào bàn đánh bạc, tay trái cầm chai whisky nhấp một ngụm thứ rượu hăng nồng, sau đó đặt chai xuống, dùng đôi mắt hổ nhìn ba mươi kim bài đả thủ đứng trước mặt, lớn tiếng nói: “Vừa rồi lão Đỉnh có nói, có chuyện cần chúng ta đi làm. Nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ. Hôm nay là lúc chúng ta báo đáp lão Đỉnh.”
Lão Đỉnh Chấn Quốc Long vừa hạ xuống mệnh lệnh cho Đại Phi đi tiêu diệt tên Ấn Độ Amir, đồng thời thiêu hủy luôn thương hội Alibaba của hắn.
Đại Phi vỗ ngực đồng ý. Đối với hắn mà nói, một tên Ấn Độ chết đi cũng không tính là sự việc lớn.
“Đại Phi ca, đã điều tra rõ lai lịch của tên Ấn Độ đó rồi.”
Lúc này, một tên đàn em của Đại Phi hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài chạy vào. Không đợi hắn nói hết lời, chỉ thấy Đại Phi hất áo, kéo một thanh đao võ sĩ dài hẹp từ sau lưng ra; “Ở đâu?”
“Anh em chúng ta nhìn thấy tên Ấn Độ đó đang ăn cơm cà ri tại nhà hàng Ấn Độ. Ăn cơm xong, hắn đến công ty của mình. Ta đã ghi lại địa chỉ của công ty.” Tên đàn em cũng học theo kiểu cách của Đại Phi, móc một con dao dưa hấu đằng sau ra, lại còn múa hai dao.
Đại Phi nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng hếu: “Hành động. Để chúng ta tiễn tên quỷ Ấn Độ đó lên đường.”
...
Amir rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Ngoại trừ tiền lương ít một chút, một tháng chỉ có ba trăm đô la Hồng Kông, nhưng hiện tại hắn đã có một chức vụ mới vô cùng tôn quý, Giám đốc điều hành thương hội Alibaba.
Vì chuyện này, Thạch Chí Kiên thậm chí còn bỏ tiền ra in danh thiếp mạ vàng cho hắn.
Mỗi khi Amir nhìn tấm danh thiếp mới tinh tràn ngập mùi nước hoa Pháp, hắn đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Vinh quang và hào quang ban tặng cho hắn lúc này khiến cho hắn quên mất thương hội Alibaba chỉ là một cửa hàng nhỏ diện tích chưa đầy 30 mét vuông. Bên trái cửa là nhà vệ sinh công cộng trên phố và là nhà vệ sinh duy nhất. Cái hay nhất là khoảng sân rộng. Ngoại trừ căn phòng hắn ở, còn có ba căn phòng khác được dùng làm kho buôn bán.
Ngoài ra, là giám đốc điều hành, hiện tại Amir có thể quản lý ba người.
Một nam nhân lớn tuổi trông coi nhà kho, một nữ nhân lớn tuổi giúp đỡ cuộc sống của hắn, còn có một nữ thư ký răng hô.
Amir tự nhủ hết thảy chỉ là tạm thời. Giống như Thạch tiên sinh đã nói, tương lai Alibaba nhất định sẽ trở nên rất mạnh. Khẩu hiệu của chúng ta là gì?
Giúp việc kinh doanh trên thế giới trở nên dễ dàng!
Đại Phi dẫn theo ba mươi tên kim bài đả thủ cầm hung khí trong tay chạy đến thương hội Alibaba.
Khi nhìn thấy thương hội đằng trước, Đại Phi sửng sốt. Đám đàn em đằng sau cũng sửng sốt.
Dù sao, bọn hắn cũng ra ngoài lăn lộn. Bọn hắn cũng biết là thương hội, công ty nước ngoài là gì, nhưng bọn hắn chưa từng nhìn thấy công ty nào tồi tàn và nghèo nàn đến như vậy.
Đã mở cơ sở kinh doanh thì ít nhất cũng phải xây một cái cổng sắt rèn cỡ lớn, ít nhất cũng là cửa sắt, hoặc một cánh cửa gỗ lớn sơn đỏ. Còn căn nhà trước mặt lại chỉ là một tiểu viện vô cùng đơn sơ.
Nhìn sao cũng không giống một cơ sở làm ăn.