“Đây chính là thương hội Alibaba sao?” Đại Phi cầm đao võ sĩ, quay lại hỏi đàn em đưa tin của mình.
Tên đàn em cầm con dao dưa hấu chạy đến, cúi đầu khom lưng: “Đúng là chỗ này mà. Ta tận mắt nhìn thấy tên quỷ Ấn Độ kia đi vào.”
Đại Phi một lần nữa nhìn cánh cổng. Quả nhiên, trên cánh cổng có một tấm bảng viết chữ Thương hội Alibaba. Ở dưới còn có một hàng chữ tiếng Anh.
Đại Phi cảm thấy đau đầu. Hắn dốt tiếng Anh, lập tức hỏi: “Chữ tiếng Anh đó là cái quỷ gì vậy?”
Một người chạy đến nhìn, sau đó trả lời: “Mọi công việc đều được thực hiện tại Taobao.”
Đại Phi: “Cái gì? Chạy trốn? Chẳng lẽ tên Ấn Độ kia biết chúng ta sắp đến, cho nên hắn muốn chạy trốn?”
“Không phải Đại Phi ca, hình như là đào bảo, không phải chạy trốn.”
Đại Phi dùng một tay đẩy hắn ra: “Cút sang một bên, làm việc đi.” Nói xong, hắn vứt áo khoác trên người, ném đao võ sĩ cho người bên cạnh, lùi lại mấy bước rồi co cẳng phi nước đại. Sau khi chạy lấy đà, hắn vọt người lên đầu tường, như một con diều hâu xoay người rơi xuống đất. Rất nhanh, cạch, cánh cổng mở ra.
“Quá đẹp.”
“Đại Phi ca uy vũ.”
Đám đàn em vội ra sức nịnh bợ.
Đại Phi vô cùng đắc ý. Làm chuyện lớn sao không có công phu chứ?
“Chúng ta xông vào, nam thì chém, nữ thì khống chế. Tóm lại, chúng ta nhất định phải bắt sống tên Ấn Độ kia.”
“Đại Phi ca, không làm thịt hắn sao?”
“Năm hết tết đến, chúng ta cứ bắt hắn rồi giao lại cho lão đại xử lý.”
Đại Phi suy nghĩ rất rõ ràng. Mặc dù lão đại Bạch Đầu Ông đã dặn dò hắn giết chết tên Ấn Độ, tiêu hủy thương hội này.
Nhưng dù sao hiện tại cũng là đầu năm, gây ra chuyện lớn cũng không tiện giải quyết. Chỉ sợ lão đại Bạch Đầu Ông đang giận, cứ giao cho hắn xử lý là thỏa đáng.
Thế là, dưới sự dẫn đầu của Đại Phi, hơn ba mươi kim bài đả thủ của Hoà Ký giơ vũ khí, giương nanh múa vuốt đánh vào trong thương hội Alibaba.
Nhưng sau khi bọn hắn xông vào, tất cả đều ngẩn cả người.
Nhìn tình huống bên trong, ai nấy cũng đều trợn mắt há mồm.
Nam nhân lớn tuổi trông giữ kho hàng nhàm chán nhìn thoáng qua đám giang hồ đột nhiên xông vào. Hắn đã từng trải qua cuộc xâm lược của Nhật Bản, không sợ mấy tên Nhật Bản cầm súng chỉ vào, hắn còn sợ đám gia hỏa này sao?
Cho nên, hắn chỉ ho khan vài tiếng, tiếp tục nghe kịch Quảng Đông trên radio, rồi quay sang đun trà trên bếp.
Nữ nhân lớn tuổi nhìn thấy nhiều người xông vào như vậy, nàng không khỏi giật nảy người. Nàng đặt bộ chăn ga gối đệm đang sắp xếp xuống, yếu ớt hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Phản ứng của Amir và nữ thư ký răng hô vô cùng bình thường.
Nữ thư ký răng hô rít lên: “A!”
Sắc mặt Amir tái nhợt: “Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?”
Đại Phi cầm đao võ sĩ trong tay rồi nhìn một nam một nữ lớn tuổi già yếu trong phòng, tự hỏi. Đúng vậy, ta mang theo nhiều người như vậy làm gì thế?
Đây là thương hội quỷ quái gì vậy chứ?
Thạch Chí Kiên lái một chiếc ô tô. Bên ghế lái phụ là Hồ Tuấn Tài tay ôm cặp công văn.
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, mở thương hội Alibaba chỉ là tiện tay mà làm. Nhưng đã làm thì phải chính quy một chút. Vì thế, tất cả các thủ tục pháp lý đều phải hoàn thành một cách thỏa đáng.
Hiện tại đang là cuối năm. Mặc dù người Anh không có truyền thống ăn mừng năm mới, nhưng ở nhiều cơ quan chính phủ cũng có rất nhiều công chức người Hoa.
Những công chức này hoặc là đổi ca hoặc đang nghỉ phép, vì thế Thạch Chí Kiên mới kéo Hồ Tuấn Tài chạy cả ngày để hoàn thành một số thủ tục, chỉ có một số con dấu sai là không được đóng dấu, phải đợi đến khi kỳ nghỉ Tết kết thúc.
Thạch Chí Kiên xem ra, thế độc quyền trên thị trường hải sản của Hòa Ký đã bị phá vỡ từng chút một. Ít nhất dưới sự cưỡng ép của Trần Chí Siêu, Lôi Lạc, còn có đám người Hào cà thọt, cho dù thành viên của Hòa Ký có hơn chục nghìn cũng không dám làm loạn.
Như vậy, điều duy nhất mà Hòa Ký có thể làm là tìm nơi trút giận.
Với thân phận là lão đại Hồng Kông Bạch Đầu Ông, biệt danh Hoàng đế Hòa Ký, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn nhất định phải cho thành viên của băng nhóm của mình một lời giải thích, cũng không thể vô duyên vô cớ ném miếng thịt mỡ ra ngoài như vậy.
Nếu hắn không làm cái gì đó, nhất định rất khó phục chúng.
Người giang hồ, tính tình hoang dã.
Đàn em nhìn chằm chằm cái ghế của Bạch Đầu Ông cũng không phải không có.
Lão Đỉnh phạm sai lầm lớn. Nếu không cho một lời giải thích hoàn mỹ để phục chúng, sau này làm sao mà lấy đức phục người?
Hiện tại, giang hồ không còn là giang hồ trước kia, chỉ dựa vào vũ lực cũng không chinh phục được bao nhiêu người, huống chi là thành viên ba chục nghìn người.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Thạch Chí Kiên hiện lên ý cười. Hắn nói với Hồ Tuấn Tài đang ngồi bên cạnh: “Có thuốc không? Cho ta một điếu.”