Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 432 - Chương 432. Hắn Đang Kéo Dài Thời Gian

Chương 432. Hắn đang kéo dài thời gian
Chương 432. Hắn đang kéo dài thời gian

Hồ Tuấn Tài vội hỏi: “Thạch tiên sinh muốn hút thuốc sao?”

Hắn không ngừng lấy thuốc từ trong túi ra. Đầu tiên hắn lấy một bao thuốc lá giá rẻ Song Hỷ bên túi trái rồi lại nhét vào, tiếp tục lấy bao thuốc hạng trung Hảo Thải bên túi phải rồi lại nhét vào. Tiếp theo, hắn móc một bao thuốc Tam Ngũ trong túi quần. Lúc này, hắn mới thở phào một hơi, lấy một điếu thuốc nhét vào trong miệng của Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên hỏi: “Bình thường ngươi giấu nhiều thuốc như vậy sao?”

“Trước kia thì không nhưng bây giờ thì phải.” Hồ Tuấn Tài cười hì hì một tiếng, sau đó hắn móc diêm ra giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc. Làm hết mọi chuyện, hắn mới dập tắt diêm rồi quay cửa sổ xe ném ra ngoài.

“Song Hỷ bên túi trái là dùng để gặp người bình thường. Hảo Hải là cho người hạng trung. Tam Ngũ thì không cần phải nói, đặc biệt chuẩn bị cho nhân vật cao cấp như Thạch tiên sinh ngươi.” Hồ Tuấn Tài nịnh nọt.

“Không tệ. Ngươi đã học được rất nhiều về cách giao tiếp xã hội.” Thạch Chí Kiên nhả ra một ngụm khói, tán dương một câu.

Hồ Tuấn Tài mặt mày hớn hở: “Cảm ơn Thạch tiên sinh đã khích lệ. Ta còn phải học hỏi nhiều hơn nữa.”

“Vậy tại sao ngươi lại bán đứng ta? Nói với chị của ta, ta là gian thương, như vậy tính là gì?”

“A?” Hồ Tuấn Tài sợ hãi nói: “Thạch tiên sinh nhất định hiểu lầm rồi. Ta chưa từng nói điều này mà.”

“Thật sao?” Thạch Chí Kiên quay đầu lại, nheo mắt nhìn Hồ Tuấn Tài.

Dưới ánh mắt lợi hại của Thạch Chí Kiên, Hồ Tuấn Tài giơ tay đầu hàng: “Ta nói thật, ta chỉ nói có một lần thôi.”

“Chỉ một lần?”

“Đúng vậy, là Ngọc Phượng tỷ ép ta, nói ta cho nàng biết cái nhìn về ngươi như thế nào.”

“Ngươi nói như thế nào?”

“Ta nói ngươi thật vĩ đại.” Hồ Tuấn Tài nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn Thạch Chí Kiên.

“Nói thật.”

“Ta nói ngươi rất gian trá.” Hồ Tuấn Tài chịu thua: “Thích đùa nghịch người ta như khỉ.”

“Cái gì?” Thạch Chí Kiên ghé mắt nhìn hắn: “Năng lực quan sát của ngươi rất mạnh đấy.”

“Cảm ơn Thạch tiên sinh đã khích lệ. Thật ra ta còn rất nhiều ưu điểm.”

“Đúng không? Vậy để sau này ta chậm rãi khai quật vậy.”

Thạch Chí Kiên nói xong, đột nhiên dừng xe: “Tuấn Tài, ngươi có cảm giác đêm nay rất kỳ quái không?”

“Kỳ quái chỗ nào?” Thạch Chí Kiên đáp: “Đang tết mà, rất nhiều nơi vô cùng náo nhiệt, nhưng nơi này lại rất hoang vắng.”

Hồ Tuấn Tài nhìn chung quanh, chỉ thấy đường phố quả nhiên vắng vẻ. Ngoại trừ một người bán nước trà, ven đường có một nam nhân bán hạt dẻ chiên đường, còn có một gã say rượu đang tiểu tiện trong góc phố, cả con phố yên tĩnh đến lạ thường.

“Tuấn Tài.”

“Sao?”

“Năng khiếu của ngươi có bao gồm chạy trốn không?”

“Lời này của Thạch tiên sinh là có ý gì?” Hồ Tuấn Tài quay sang nhìn Thạch Chí Kiên, đã thấy Thạch Chí Kiên chỉ đằng trước.

Hồ Tuấn Tài vội nhìn đằng trước. Hắn nhìn thấy đối diện trong màn đêm mờ mịt xuất hiện mấy bóng người, người dẫn đầu cao lớn cường tráng, thân trên để trần, mặc một chiếc quần dài mặc nhà, có vẻ như đang cố tình khoe khoang, để ngực trần nhưng mặc áo gió, mái tóc dài rối bù và nhảy múa trong gió đêm. Nổi bật nhất là hắn vác một thanh đao võ sĩ trên vai.

Hồ Tuấn Tài dường như hiểu ra chuyện gì đó, nuốt nước bọt một cái, nói với Thạch Chí Kiên: “Lái xe đi, chúng ta gặp nạn rồi.”

Thạch Chí Kiên cười khổ: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng hôm nay ta chở ngươi đi cả ngày, xe hết xăng rồi.”

Hồ Tuấn Tài ngẩn người: “Ngươi không phải cố ý dừng lại mà là xe hết xăng?”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Đoán đúng rồi.”

Hồ Tuấn Tài ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có: “Thạch tiên sinh, ngươi không thể như vậy được. Ta còn trẻ, ta còn chưa kết hôn. Đối phương là ai vậy?”

“Ngươi nhìn còn không biết sao? Mang theo người, còn có dao, nhất định không phải đến chúc tết rồi.”

Hồ Tuấn Tài dở khóc dở cười: “Thạch tiên sinh, bây giờ không phải là lúc nói đùa.”

“Không đùa chẳng lẽ khóc sao?” Thạch Chí Kiên vừa nói vừa mở cửa xe.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đương nhiên là thương lượng rồi. Không thỏa thuận được thì chúng ta tranh thủ chạy trốn. Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi muốn ngồi bất động trong xe nhé. Rất nhiều người đều bị người ta tưới dầu hỏa đốt sống chết tươi trong xe đấy.”

Hồ Tuấn Tài giật mình, giống như con thỏ từ trên xe nhảy xuống.

“Bình tĩnh.” Thạch Chí Kiên an ủi: “Phải làm bộ như cái gì cũng không để ý, khiến cho đối phương không nhìn ra được nội tình của ngươi.”

Sắc mặt Hồ Tuấn Tài tái nhợt: “Ta cũng nghĩ đến điều đó nhưng chân của ta không nghe theo sự sai khiến của ta.”

“Vậy thì hút một điếu cho bình tĩnh.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn hít một hơi thuốc thật sâu, nhắm ngay nam nhân vác đao võ sĩ đằng trước, còn có đám người đi đằng sau hắn, biểu hiện bình tĩnh.

“Thạch Chí Kiên đúng không?”

“Là ta, ngươi là ai?”

“Hòa Ký. Đại Phi Loan Tử.”

“Đại Phi? Ta và ngươi vốn không quen biết, ngươi chặn ta lại làm gì?”

“Đòi mạng ngươi.”

“Ngươi có thù với ta?”

“Không có.”

“Có oán?”

“Không oán.”

“Nếu đã không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn giết ta?”

“Vì băng đảng chúng ta.” Đại Phi hung hăng nói: “Ngươi làm việc gì thì ngươi tự biết.”

“Không biết, ngươi nói cho ta biết đi.”

“Chúng ta đã bắt tên Ấn Độ kia rồi. Hắn đã khai ra tất cả.”

“Thật sao? Hắn khai cái gì?”

Đại Phi đang định trả lời, đàn em bên cạnh nói: “Đại Phi ca, tại sao ta có cảm giác giống như hắn đang kéo dài thời gian vậy?”

Bàn tay thô to của Đại Phi tát cho đàn em của mình quay như chong chóng: “Khốn kiếp, còn cần ngươi nói? Ta đã nhìn ra từ trước rồi.”

Hết chương 432.
Bình Luận (0)
Comment