Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 433 - Chương 433. Ta Là Hậu Duệ Của Tà Vương Thạch Chi Hiên

Chương 433. Ta là hậu duệ của Tà Vương Thạch Chi Hiên
Chương 433. Ta là hậu duệ của Tà Vương Thạch Chi Hiên

“Thạch Chí Kiên, ngươi đừng có kéo dài thời gian.” Đại Phi quát lớn với Thạch Chí Kiên: “Ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi.”

“Nói hay lắm.” Thạch Chí Kiên miệng ngậm điếu thuốc vỗ tay: “Ta rất khâm phục lòng dũng cảm của ngươi, không biết ta có thể thách đấu tay đôi với ngươi không?”

Đại Phi khẽ giật mình: “Ngươi muốn đấu tay đôi với ta?”

“Không, là vị Hồ đại hiệp bên cạnh ta.” Thạch Chí Kiên chỉ vào Hồ Tuấn Tài: “Hắn muốn đấu tay đôi với ngươi.”

Hồ Tuấn Tài run lên: “Cái gì? Ta?”

Thạch Chí Kiên vỗ vai Hồ Tuấn Tài: “Muốn sống thì phải diễn kịch cho tốt đi.”

Hồ Tuấn Tài bất đắc dĩ, đành phải ưỡn ngực gà rán của mình lên: “Không sai, là ta.”

Đại Phi khinh thường nhìn Hồ Tuấn Tài. Bề ngoài xấu xí như vậy, nhìn sao cũng giống một tên gà mái.

Thạch Chí Kiên nói: “Ngươi nhất định đoán hắn là tên gà mái đúng không? Nhưng ngươi sai rồi. Hắn họ Hồ, tên Hồ Tuấn Tài. Ngoài mặt là luật sư tư nhân, nhưng trên thực tế lại là con cháu của nhất đại đại hiệp Hồ Thiết Hoa.”

“Hồ Thiết Hoa, sao nghe quen tai thế nhỉ?”

“Ta biết, Đại Phi ca. Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương là bạn bè thân thiết, rất nổi tiếng trên giang hồ trước kia.”

“Đúng đúng đúng, ta cũng nghe nói, dường như võ công của Hồ Thiết Hoa rất lợi hại.”

Đại Phi cau mày: “Hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”

Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Hồ Tuấn Tài một chút.

Hồ Tuấn Tài cũng choáng váng. Tổ tiên của ta là Hồ Thiết Hoa? Tại sao ta lại không biết nhỉ?

Thạch Chí Kiên đột nhiên cao giọng: “Nếu ngươi đã biết hắn là con cháu của Hồ Thiết Hoa, vậy ngươi có biết ta là con cháu của ai không?”

“Ngươi là con cháu của quỷ thì có.” Đại Phi ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại hiếu kỳ. Đúng vậy, Thạch Chí Kiên này không biết xuất hiện từ chỗ nào, nghe nói chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã trở nên nổi tiếng.

“Haiz.” Thạch Chí Kiên thở dài: “Đã đến nước này rồi, ta không giấu diếm nữa. Trên thực tế, tổ thượng của ta là võ lâm đệ nhất cao thủ Tà Vương Thạch Chi Hiên. Hắn là chưởng môn Hoa Gian phái, cũng là tông chủ của Bổ Thiên Các.”

Thạch Chí Kiên lôi nhân vật trong Đại Đường Song Long Truyện ra.

Miệng mồm của Thạch Chí Kiên vốn đã tốt. Lúc này, hắn thuật lại câu chuyện của Tà Vương Thạch Chi Hiên vô cùng lưu loát, nói Thạch Chi Hiên đại chiến cao thủ Ma Môn, cùng với truyền nhân Chúc Ngọc Nghiên của Âm Quý phái vì yêu thành hận.

Đáng tiếc người Hồng Kông thời đại này bị tiểu thuyết võ hiệp đầu độc đến mức nhiều kẻ thô bạo, trình độ văn hóa thấp kém, thiếu trí tuệ coi nội dung tiểu thuyết võ hiệp là hiện thực.

Trong đó, tiểu thuyết của Kim Dung và Cổ Long có ảnh hưởng lớn nhất, khiến cho vô số người Hồng Kông tin tưởng trên đời này có Cái Bang, có đảo Đào Hoa, càng có Hàng Long Thập Bát Chưởng và Giá Y Thần Công.

Lúc này, điều mà Thạch Chí Kiên nói ở kiếp trước đã rất phổ biến, hơn nữa nội dung kỳ quái, đầy rẫy nhân vật, khiến đám người Đại Phi nhất thời choáng váng, khó mà phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Đừng nói là đám người Đại Phi, ngay cả Hồ Tuấn Tài đứng chung một chỗ với Thạch Chí Kiên cũng bị những lời này lừa dối đến hai mắt sáng lên. Hắn nhìn Thạch Chí Kiên, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ tổ tiên của hắn quả thật là nhất đại Tà Vương, chưởng môn Hoa Gian phái, tông chủ Bổ Thiên Các sao?

Thạch Chí Kiên thấy mình đã lừa gạt đủ rồi, miệng lưỡi cũng đã khô, lập tức nói tiếp: “Đáng tiếc, ta yếu ớt nhiều bệnh, luyện võ không thành công, nhưng không sao. Vị Hồ đại hiệp bên cạnh ta kế thừa bí tịch tổ truyền nhà họ Thạch chúng ta, Bất Tử Ấn Pháp.”

Hồ Tuấn Tài vội mở to mắt, nhỏ giọng nói với Thạch Chí Kiên: “Ấn pháp gì? Ta không biết mà.”

Thạch Chí Kiên không nhìn hắn, tiếp tục nói với Đại Phi: “Bất Tử Ấn Pháp là huyễn thuật do công pháp Ma Môn chúng ta biến dị ra. Nó dựa trên tư tưởng sâu sắc "không phải bên này, không phải bên kia, không phải ở giữa" trong giáo lý Phật giáo, cuối cùng đã được hình thành sau vô số trận chiến sinh tử, trở thành một bộ võ công cao thâm.”

Người nghe ở hiện trường không hiểu lắm, nhưng không sao. Chỉ cần nghe bộ võ công này bộ võ công nọ cũng cảm giác cao cao tại thượng. Nhất là “không phải bên này, không phải bên kia”, hoàn toàn có thể so với “lấy đạo của người trả lại cho người” của Mộ Dung thế gia.

Đại Phi hít sâu một hơi, hai mắt tỏa sáng.

Tên đàn em bị mới bị một bạt tai vừa nãy lại xuất hiện: “Đại Phi ca, ta cứ có cảm giác hắn đang kéo dài thời gian.”

Bốp.

Đại Phi lại tát cho hắn một cái nữa: “Ngươi cho rằng ta không biết sao?” Nói xong, hắn chỉ đao võ sĩ vào người Thạch Chí Kiên: “Nói tiếp đi.”

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Huyễn thuật lợi dụng nguyên lý âm dương tương sinh, vật cực tất phản, có thể tùy ý chuyển biến hoán đổi giữa sinh tử nhị khí, thậm chí còn có thể dẫn tới thiên lôi.”

“Ngươi nói bậy, có bản lĩnh thì bảo tên khốn kia thực hiện thử xem.” Đại Phi hung hăng chỉ đao võ sĩ về phía Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài sắp khóc đến nơi. Thạch tiên sinh khoác lác cũng vừa thôi, ta có thể dẫn được cái rắm thì có.

“Y như rằng, ta biết ngươi chỉ đang khoác lác. Có bản lĩnh thì bảo tên họ Hồ kia biểu diễn đi.” Đám đàn em của Đại Phi ào ào lên tiếng, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.

Hết chương 433.
Bình Luận (0)
Comment