Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 434 - Chương 434. Làm Mồi Nhử Cũng Rất Kích Thích

Chương 434. Làm mồi nhử cũng rất kích thích
Chương 434. Làm mồi nhử cũng rất kích thích

Thật đáng tiếc, những người có trình độ học vấn thấp lại thích săn lùng những điều mới lạ và tin vào những kỹ năng kỳ diệu.

Thạch Chí Kiên quay lại vỗ vai Hồ Tuấn Tài: “Nào, Hồ đại hiệp, biểu diễn cho bọn hắn xem đi.”

Hồ Tuấn Tài thật sự muốn khóc, cơ bắp trên mặt co quắp. Hắn đưa cặp công văn cho Thạch Chí Kiên: “Ngươi giữ giùm ta món đồ kiếm cơm này.”

Rồi quay sang nhìn đám người Đại Phi.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Hồ Tuấn Tài suy nghĩ một chút, chân trái bước ra một bước, hai tay khoanh lại, bày ra tư thế chiến đấu.

Đám người Đại Phi vẫn cứ nhìn hắn.

Hồ Tuấn Tài không nhúc nhích.

Hắn thật sự không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Thấy Hồ Tuấn Tài cứ đứng bất động như vậy, đám người Đại Phi bật cười, cho rằng Hồ Tuấn Tài chỉ là giả đại hiệp, còn những gì Thạch Chí Kiên nói chỉ là nói láo.

Nhất là Đại Phi, mày nhướng lên: “Tên khốn kia, ngươi dám gạt ta.” Hắn giơ đao võ sĩ muốn nổi điên.

Hồ Tuấn Tài sợ hãi, bỗng nhiên chỉ tay lên trời.

Không biết có trùng hợp hay không.

Thời tiết của Hồng Kông dạo này khác thường, nhất là trong dịp tết lại càng khó đoán. Bằng không, thời gian trước cũng không có tuyết.

Bây giờ đã bước vào mùa xuân. Sấm mùa xuân cũng đã xuất hiện rất nhiều.

Hồ Tuấn Tài chỉ tùy ý chỉ tay lên trời, vừa lúc trên trời phát ra hai tiếng sầm rền, đùng đùng.

Thạch Chí Kiên nhìn trời, không khỏi choáng váng.

Đám người Đại Phi nhìn lên trời, cũng bị choáng váng.

Hồ Tuấn Tài lại càng khó tin nhìn bầu trời, rồi lại nhìn ngón tay của mình, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Thạch Chí Kiên mặc kệ những thứ này, vội nói: “Thấy không? Đây chính là thần công của Hồ đại hiệp. Ai trong các ngươi dám lên?”

Hồ Tuấn Tài nuốt một ngụm nước bọt nhìn đám người Đại Phi: “Đúng vậy, ta sẽ cho sấm sét đánh chết các ngươi.”

Đám người Đại Phi nhìn nhau, nhất thời không dám động.

Thạch Chí Kiên mỉm cười. Không có sự hướng dẫn khoa học, những người này đều là những con cừu non lạc lối.

“Hồ đại hiệp, chúng ta đi, ngươi đừng chấp nhặt đám phàm nhân đó.” Thạch Chí Kiên kéo Hồ Tuấn Tài, muốn nhân cơ hội chạy trốn.

Hồ Tuấn Tài không ngốc. Hắn muốn chạy nhưng lực bất tòng tâm, hai chân run rẩy nói với Thạch Chí Kiên: “Chân của ta run quá, đi không được.”

“Không sao, ta dìu ngươi.”

“Nhưng đũng quần của ta lại nóng hầm hập.”

“Sao?”

Thạch Chí Kiên còn chưa nghe rõ, đã nghe trong đám người Đại Phi có người kêu to: “Hồ đại hiệp tè ra quần rồi.”

“Hắn là giả.”

“Mẹ kiếp tên khốn nhà ngươi.” Đại Phi cũng phát hiện tình huống không đúng. Đáng thương vừa rồi hắn bị tẩu hỏa nhập ma, bị Thạch Chí Kiên lừa đến đầu óc choáng váng.

Trong lòng Thạch Chí Kiên thầm kêu không ổn, bại lộ rồi.

Hắn quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Đại Phi đã sớm suất lĩnh nhân mã xông lên. Thạch Chí Kiên vội ngăn lại: “Khoan đã.”

“Tên gia hỏa gian trá ngươi còn muốn làm gì hở? Định kéo dài thời gian nữa à? Chịu chết đi.” Đại Phi không tiếp tục để Thạch Chí Kiên khoác lác nữa.

“Đại Phi, ta khuyên ngươi nên dừng tay. Nói không chừng ta còn có thể lưu lại cái mạng nhỏ cho ngươi.”

“Ngươi lưu lại cái mạng nhỏ cho ta? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào cái miệng nói hươu nói vượn của ngươi?” Đại Phi khinh thường bĩu môi mắng một câu.

Nói xong, hắn đã rút đao võ sĩ ra khỏi võ. Dưới bóng đêm, thân đao lấp lóe hàn quang.

Chỉ là còn chưa kịp đợi hắn rút đao ra.

Một giọng nói đã vang lên: “Chỉ dựa vào Đại Thanh Hùng Hồng Nghĩa Hải ta.”

“Hồng Nghĩa Hải, Lạn Mệnh Khôn.”

“Hồng Nghĩa Hải, Miêu Thỉ Cường.”

“Hồng Nghĩa Hải, Tiểu Nha Kiên.”

Mỗi lần có một cái tên hô lên, đằng sau Thạch Chí Kiên lại xuất hiện một người.

Người nào cũng đều rống to, kinh thiên động địa.

Hơn nữa, mỗi người đều cầm binh khí trong tay, khí thế như hồng.

Rất nhanh, đằng sau Thạch Chí Kiên đồng loạt đứng đủ ba trăm người.

Bọn hắn là người của Hồng Nghĩa Hải, cũng là công nhân của đội vận chuyển nhà máy Nguyên Lãng của Thạch Chí Kiên.

Ba trăm người mặc đồng phục, đều đã trải qua quá trình huấn luyện quân sự khắc nghiệt ở nhà máy trước đây, bây giờ bọn hắn trông giống như một đội quân lăng lệ, thế không thể đỡ.

Ba trăm người đấu ba mươi người.

Đám người Đại Phi không nhịn được lùi lại một bước.

Chênh lệch lớn như vậy, làm sao mà đánh?

“Thạch tiên sinh, ta có nhìn nhầm hay không? Tại sao đám người Đại Thanh Hùng lại đến đây thế?” Hồ Tuấn Tài đái trong quần không quan tâm đến đũng quần của mình ướt đẫm, có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Đương nhiên là do ta gọi bọn hắn đến rồi. Khốn kiếp thật, ta tính toán không kỹ, xe lại hết xăng, thiếu chút nữa bị người ta lấy mạng rồi.” Trong lòng Thạch Chí Kiên vẫn còn sợ hãi.

Hồ Tuấn Tài có ngốc cũng hiểu ra. Ban đầu, đây chính là cái bẫy mà Thạch Chí Kiên giăng ra để bắt đám người Đại Phi, nhưng nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ô tô hết xăng.

Hồ Tuấn Tài sắp khóc đến nơi: “Thạch tiên sinh, ta có thể nói với ngươi một vấn đề hay không? Sau này ngươi có binh hiểm chiêu, ngươi lấy bản thân ra làm mồi nhử là được, đừng có mang ta theo cùng được không? Ta nhát gan lắm, không chịu được bị hù đâu.”

“Được rồi, ta nghe lời ngươi. Lớn như vậy rồi mà còn đái ra quần. Khi nào quay về, ta nhất định phải nói với chị của ta mới được.” Thạch Chí Kiên vỗ vai an ủi Hồ Tuấn Tài.

“Không cần đâu, Thạch tiên sinh, coi như vừa rồi ta không có nói.” Hồ Tuấn Tài lập tức chuyển đề tài: “Thật ra, thỉnh thoảng làm mồi nhử cũng rất kích thích.”

Hết chương 434.
Bình Luận (0)
Comment