Đại Phi Loan Tử có thể từ một tên lưu manh nho nhỏ trở thành đại ca cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh. Có nhiều người còn mạnh hơn hắn trong thời đại này, nhưng càng mạnh thì lại càng chết nhanh.
Cho nên, Đại Phi cầm đao võ sĩ trong tay, chỉ Đại Thanh Hùng, lớn tiếng nói: “Đại Thanh Hùng, ta biết ngươi sắc bén, ngươi có dám đơn đấu với ta hay không?”
Đại Thanh Hùng bị khơi dậy hào tình vạn trượng. Người giang hồ bọn hắn thích nhất là đơn đấu.
Khi đơn đấu sẽ có nhiều người nhìn. Thắng cũng sẽ sảng khoái, cũng có mặt mũi.
Đại Thanh Hùng đang định trả lời, Thạch Chí Kiên bên cạnh đã lên tiếng: “Đơn đấu cái đầu ngươi đấy. Ngươi muốn học theo ta kéo dài thời gian à?”
Khóe miệng Đại Thanh Hùng co quắp.
Đúng là đã bị Thạch Chí Kiên đoán đúng. Vừa rồi hắn đã lén lút gửi tin về, cho người triệu tập anh em.
“Hồng Nghĩa Hải, các ngươi đừng có vô sỉ như vậy. Ta nói cho các ngươi biết, Đại Phi Loan Tử ta không dễ trêu đâu. Các ngươi có nhìn thấy thanh đao võ sĩ trong tay ta không? Ta nói cho ngươi biết, ta ngoài mặt là…”
Không đợi Đại Phi nói hết câu, Thạch Chí Kiên đã ném điếu thuốc đang hút xuống đất: “Ta chẳng quan tâm ngươi là truyền nhân của ai, con cháu của ai. Có ai biết đao pháp Đông Doanh không? Một đao trảm liễu phong không? Có ai không, chơi hắn đi.”
Nhận được mệnh lệnh, ba trăm người của Hồng Nghĩa Hải cùng nhau tiến lên.
“Mẹ kiếp, các ngươi không tuân theo quy củ gì cả.”
…
Địa bàn Hoà Ký.
Bạch Đầu Ông Chấn Quốc Long biệt danh hoàng đế Hoà Ký đang pha trà. Ngồi đối diện hắn là lão đại của Nghĩa Quần Hào cà thọt mà hắn mới mời đến, còn có thanh tra Loan Tử Trần Tế Cửu.
Khi nước trà đã nấu xong, lúc này Chấn Quốc Long mới rót trà cho tất cả mọi người: “Nào, mời mọi người uống trà.”
Sáng nay tâm trạng của Hào cà thọt rất tốt. Tính cách của hắn hào phóng, thích uống rượu chứ không thích uống trà. Nhất là hôm nay Bạch Đầu Ông thần thần bí bí mời hắn đến, xem ra không có lòng tốt rồi, nhất định là Hồng Môn Yến.
Cho nên, bên ngoài Hào cà thọt đã mai phục một đám đàn em, chờ Bạch Đầu Ông trở mặt.
So sánh với Hào cà thọt không kiên nhẫn, Trần Tế Cửu ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn đi theo bên cạnh Lôi Lạc nhiều năm, đã luyện được biểu hiện vui buồn không lộ.
Trần Tế Cửu nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Trà ngon, đúng là Phổ Nhị lâu năm thượng đẳng.”
Trà Phổ Nhị thịnh hành ở Hồng Kông rất lâu, càng lâu năm càng đắt tiền, hương vị cũng thuần hơn. Chính vì vậy, Phổ Nhị lâu năm hiện tại được bán với giá trên trời.
Hào cà thọt cũng nhấp một ngụm, sau đó để xuống: “Năm hết tết đến, ngươi không mời chúng ta ăn thịt uống rượu, ngược lại mời chúng ta uống trà là có ý gì?”
“Ý gì? Ta thấy hai người các ngươi mấy ngày qua mệt nhọc, diễn kịch quá nhập thần, cho nên ta pha trà ngon giúp các ngươi tỉnh táo, nâng cao tinh thần.” Bạch Đầu Ông ung dung bưng tách trà lên mũi ngửi một cái rồi nói: “Làm sao, ngươi không thích trà Phổ Nhị của ta sao?”
“Thích cái quỷ đấy. Có gì thì ngươi cứ nói thẳng, lát nữa ta còn phải đi chơi mạt chược nữa đấy.” Hào cà thọt chống quải trượng đứng dậy, không hề nể mặt Chấn Quốc Long.
“Phá vỡ quy củ của ta, làm hỏng việc buôn bán của ta. Bây giờ ngươi còn có tâm trạng chơi mạt chược à?”
“Mọi người hẳn có hiểu lầm gì đó rồi.” Trần Tế Cửu lên tiếng hòa giải.
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ lần này diễn kịch không có phần của ngươi?”
Chấn Quốc Long nói xong, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Tế Cửu.
Bị Chấn Quốc Long nhìn như vậy, Trần Tế Cửu rùng mình một cái, tách trà trong tay khẽ run lên.
Hắn nhìn Bạch Đầu Ông Chấn Quốc Long trong bộ trường sam màu xanh, mái tóc trắng được chải vuốt chỉnh tề không gió mà bay, hai mắt như chim ưng, sát cơ ẩn hiện.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến sau lưng Trần Tế Cửu phát lạnh. Hắn có cảm giác giống như bị một lão quỷ ngàn năm để mắt đến.
Khí thế của hoàng đế Hoà Ký quả nhiên danh bất hư truyền.
“Nói thật, ta không biết sự việc lần này, là cấp dưới của ta là Soả Cường và Hào cà thọt làm ra một trận Đại Long Phượng thôi.” Trần Tế Cửu ngả bài.
Hào cà thọt chống quải trượng, vẫn phách lối như cũ nói với Bạch Đầu Ông: “Đúng thì sao?”
Chấn Quốc Long mỉm cười, khinh miệt nhìn Hào cà thọt: “Ngươi không sợ Hoà Ký chúng ta và Nghĩa Quần của ngươi khai chiến à?”
Hào cà thọt nói: “Nếu ta sợ, ta sẽ không đến đây.”
“Được, vậy ta sẽ như ngươi mong muốn, để cái tuổi của ta thêm đặc sắc một chút. Hai băng đảng chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai...”
Không đợi Bạch Đầu Ông nói ra những lời độc ác, đột nhiên đàn em của hắn là Lê Khoát Hoa chạy vào, biểu hiện bối rối, nói nhỏ bên tai Chấn Quốc Long vài câu.
Chấn Quốc Long biến sắc: “Hắn còn dám đến nơi này? Bảo hắn vào đây.”
Vừa dứt lời, một tiếng cười nói đã vang lên: “Ồ, nơi này náo nhiệt quá. Hào ca, Tế Cửu ca cũng ở đây sao? Long gia mời mọi người uống trà, làm sao mà thiếu ta được?”
Nói xong, chỉ thấy Thạch Chí Kiên mặc một bộ áo trắng bước vào.
“A Kiên, ngươi đến làm cái gì? Nơi này rất nguy hiểm.” Hào cà thọt vội vàng chào hỏi Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên gật đầu với Hào cà thọt, sau đó bước thẳng đến chỗ Chấn Quốc Long sắc mặt thâm trầm, giống như núi lửa sắp phun trào: “Ta mới đến, cũng không mang theo quà gì. A Hùng, mau mang quà vào đây.”