Chỉ thấy Đại Thanh Hùng áp giải ba mươi mấy người của Đại Phi từ bên ngoài vào.
Đám người Đại Phi đầu tóc đầy bụi, giống như bại tướng trên chiến trường, có người còn bị thương.
Chấn Quốc Long nhìn đám người Đại Phi, sắc mặt lại càng thâm trầm.
Người của Hoà Ký lại càng trợn mắt nhìn Thạch Chí Kiên và người Đại Thanh Hùng.
Bắt người của Hoà Ký bọn hắn, lại còn dám diễu võ giương oai ở đây. Quả thật quá khi dễ người của Hoà Ký rồi.
“Xin lỗi, lão đại.” Đại Phi quỳ xuống trước mặt Chấn Quốc Long: “Ta đã làm mất thể diện của băng đảng.”
Những người khác cũng quỳ xuống. Ba mươi mấy người không một người nào đứng.
Đám người Lê Khoát Hoa trừng muốn rách cả mí mắt. “Các ngươi mất mặt còn chưa đủ sao?” Sau đó, hắn ném một con dao xuống đất: “Mất mặt thì tự mình ra tay đi. Các ngươi chết, ta sẽ báo thù cho các ngươi.”
Không đợi đám người Đại Phi lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã xoay người cầm con dao kia lên: “Này, ta bị người ta đuổi giết còn chưa nói, bản thân ta còn đích thân đến nhà nói lời cảm ơn. Cảm ơn Hoà Ký đã không giết. Ngược lại các ngươi đấy, ở nơi này chém chém giết giết. Nếu ta nhớ không lầm, tôn chỉ của Hoà Ký là ngũ hồ tứ hải đều là anh em, hòa khí sinh tài mà.”
Mọi người đều im lặng.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Trong bầu không khí căng thẳng, Thạch Chí Kiên quay đầu lại, cầm dao bước về phía hoàng đế Hòa Ký Chấn Quốc Long.
Đám người Lê Khoát Hoa bước lên phía trước muốn ngăn cản, nhưng lại bị Chấn Quốc Long ra hiệu tránh ra. Hắn vẫn còn chưa già, làm sao lại đi sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.
Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Chấn Quốc Long, đưa con dao qua: “Long gia, con dao này trả lại cho ngươi. Nếu trong lòng ngươi vẫn còn tức giận, ngươi cứ dùng con dao này để chém ta. Thạch Chí Kiên ta tuyệt đối không chống đỡ. Nói một cách chính xác, hôm nay ta đến đây là để chịu đòn nhận tội.”
“Giỏi cho việc chịu đòn nhận tội. Ngươi liên kết với Hào cà thọt làm hỏng chuyện làm ăn của ta, khiến cho ba chục nghìn anh em Hòa Ký chúng ta không có cơm ăn. Ngươi có thể gánh vác tội danh này được không?”
Chấn Quốc Long không giận tự uy, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.
Hào cà thọt ở một bên vội la lên: “Hắn không gánh nổi thì còn có ta. Ngũ Thế Hào ta là người nói nghĩa khí.”
Hắn chống quải trượng bước đến, vỗ ngực đứng chung một chỗ với Thạch Chí Kiên.
Chấn Quốc Long mỉm cười giận dữ.
“Được rồi, các ngươi đã nói nghĩa khí như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Trần Tế Cửu thở dài, cũng đứng dậy: “Gom luôn ta vậy, tốt xấu gì A Kiên cũng là anh em của ta.”
“Còn có ta, Đại Thanh Hùng của Hồng Nghĩa Hải.”
“Ta nữa, Miêu Thỉ Cường của Hồng Nghĩa Hải.”
Trong nháy mắt, một hàng người bước ra.
Cơ bắp trên mặt Chấn Quốc Long run rẩy mấy lần: “Các ngươi làm cái gì thế? Các ngươi cho rằng ta không dám bắt các ngươi sao?”
“Chúng ta đến bồi tội cho Long gia.” Mọi người đồng thanh nói.
Chấn Quốc Long tức đến phát run, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi đang bức ta đấy.”
Thạch Chí Kiên tiến lên một bước: “Long gia, không ai bức ngươi cả. Nói thật, lần này là ta làm sai, có chút động tác nhỏ sau lưng ngươi. Cho nên, hôm nay chúng ta mới đến bồi tội với ngươi, cũng như bồi tội với anh em Hòa Ký.”
“Tiếp theo, ta muốn cho ngươi biết, sở dĩ ta ra hạ sách này cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”
Thạch Chí Kiên dừng lại một chút rồi nói: “Nếu ta nhớ không lầm, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở phòng khám bệnh của Thomson. Ngươi có nhớ chị em của nữ hài mà ta đã cứu ở phòng khám đó không? Nàng chính là người Đản. Ở Hồng Kông có rất nhiều người giống như nàng, cả đời sinh sống trên biển, dựa vào đánh cá mà sinh sống. Công việc duy nhất mà bọn hắn có thể làm để kiếm tiền nuôi sống gia đình là đánh bắt hải sản bán cho các băng đảng trên đất liền, cũng chính là Hòa Ký các ngươi.”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên trở nên thâm trầm: “Nhưng các ngươi ép giá quá ác. Một món ba bốn trăm nghìn, các ngươi chỉ trả có năm ba đồng. Nên biết rằng, những thứ đó là bọn hắn dùng mạng để đổi lấy. Chẳng lẽ mạng của Hòa Ký các ngươi là mạng, mạng của bọn hắn không phải là mạng sao?”
“Ngươi nói ta phá hỏng thế độc quyền mua bán hải sản của các ngươi là cắt đứt tài lộ, sinh lộ của các ngươi, còn bọn hắn thì sao? Bị các ngươi độc quyền như thế, bọn hắn sống như thế nào?”
“Ngươi nói ba chục nghìn anh em Hòa Ký sống dựa vào công việc này, thế bọn hắn thì sao? Bọn hắn kiếm tiền nuôi gia đình, chẳng lẽ bọn hắn nên chết đói sao?”
Thạch Chí Kiên liên tiếp đưa ra những vấn đề khiến Chấn Quốc Long không còn lời nào để nói.
Đám người Lê Khoát Hoa đều im lặng không nói.
“Hôm nay ta đến đây chính là bồi tội với ngươi, cũng như bồi tội với các anh em Hòa Ký. Ngoài ra, ta hy vọng Hòa Ký có thể mở ra thị trường, để người Đản có cơm ăn, để hoạt động buôn bán hải sản của Hồng Kông thực sự phát đạt.”
“Ngươi cũng chỉ có thể độc quyền nhất thời chứ không độc quyền cả một đời. Hiện tại, Hòa Ký là lão đại, nhưng sau này thì sao? Luôn có thời điểm mặt trời sắp lặn, đến lúc đó cái nghề này cũng sẽ bị các băng đảng khác độc quyền, khi đó các ngươi kiếm cơm như thế nào?”