Ánh mắt Chấn Quốc Long chuyển động, như thể chúng đang tiến hành giao chiến giữa thiên nhân.
Đám người Lê Khoát Hoa cũng như có điều suy nghĩ.
Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Bây giờ đang là Tết, dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, mùng 6 Tết nhất định phải giải quyết xong việc này, chống thế độc quyền, hoàn toàn mở ra thị trường hải sản. Hòa Ký không được chọn lựa.”
Chấn Quốc Long nhắm mắt lại: “Nhưng ba chục nghìn anh em của ta…”
“Giao cho ta đi.” Thạch Chí Kiên nói: “Nếu anh em tin tưởng ta, sau này cùng ta kiếm cơm.”
“Cái gì?”
Chẳng những Chấn Quốc Long sững sờ, ngay cả Hào cà thọt và Trần Tế Cửu cũng cả kinh.
Những người khác đều nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.
Ba chục nghìn người ngươi cũng dám tiếp nhận sao?
Thạch Chí Kiên mỉm cười, nói với Lê Khoát Hoa và người của Hòa Ký: “Các ngươi còn nhớ Hồ Tu Dũng không? Hắn cũng là anh em Hòa Ký của các ngươi đấy. Bây giờ hắn lăn lộn với ta không tệ. Nếu các ngươi tin ta, những anh em nào kiếm cơm trên biển trước đó đều có thể đến. Thạch Chí Kiên ta luôn hoan nghênh.”
Chấn Quốc Long vừa mới bình tĩnh lại không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thạch Chí Kiên hỏi: “Ngươi nuôi ba chục nghìn người như thế nào?”
Thạch Chí Kiên thở ra một hơi: “Vậy còn phải chờ ngươi thả người trước đã.”
“Thả ai?”
“Là người Ấn Độ tên Amir.”
“Hắn có thể nuôi chúng ta?”
“Là Alibaba nuôi các ngươi.”
Thạch Chí Kiên nói: “Alibaba, không có công việc kinh doanh nào không làm được, cũng như không có người nào trên thế giới nhàn rỗi cả.”
Ánh mắt Thạch Chí Kiên trở nên xa xăm: “Đào bảo vừa xuất hiện, ai dám tranh phong?”
…
Ngày mùng 6 Tết về cơ bản có nghĩa là năm mới đã gần kết thúc.
Rất nhiều cửa hàng bắt đầu đốt pháo trước cửa, chuẩn bị mở cửa kinh doanh.
Một đám con nít vây xung quanh nơi đốt pháo, tìm những quả pháo chưa bị đốt, sau đó cho vào trong túi quần.
Một cửa hàng kinh doanh trông giống như một căn nhà dân ở vịnh Đồng La khai trương.
Trên tấm bảng có viết tên của thương hội: “Alibaba, Đào Bảo.”
Amir mang giày da chống gậy đón khách.
Cũng không còn cách nào, hắn bị người của Hòa Ký đánh gãy một chân, ứng với câu nói của Thạch tiên sinh, giám đốc điều hành không phải dễ làm.
Hôm nay thương hội khai trương, không đáng chú ý, vô cùng vắng lặng.
Những cửa hàng khác xung quanh đây không mấy lạc quan về thương hội. Vị trí không tốt lắm, không gian không quá lớn, trang trí cũng ở mức trung bình.
Thậm chí, ngay cả những người xem náo nhiệt cũng không có.
“Các ngươi nhìn đi, thương hội này chẳng mấy chốc sẽ đóng cửa thôi.”
“Đúng vậy, mở thương hội phải ở nơi phồn hoa chứ. Mở ở đây, muốn chết sao?”
“Không có khách, làm sao mà bán hàng?”
Đối với rất nhiều người làm ăn mà nói, thương hội Alibaba là một trò đùa.
Thương hội khai trương.
Bắt đầu nhập hàng. Từng đống hải sản lớn được đưa vào bên trong.
Đám người kinh doanh lại nói thầm: “Nhập hàng nhiều như vậy không sợ tồn đọng sao?”
“Đúng vậy, không sợ thối hư hết hay sao vậy?”
“Thương hội này chẳng biết làm ăn gì cả.”
Nhưng mà…
Hải sản vừa mới đưa vào buổi sáng, chưa đến một tiếng đã bán sạch toàn bộ.
“Chuyện gì vậy? Không thấy khách hàng đến mua mà.”
“Đúng vậy, chỉ có một số người kéo xe kéo, còn có một số người đi xe đạp.”
Những người làm ăn xung quanh đều ngạc nhiên.
Bọn hắn không nhịn được, vội cẩn thận quan sát cách vận hành của thương hội.
Chỉ thấy thương hội sau khi nhập hàng, chẳng mấy chốc sẽ có xe kéo đến kéo, hoặc người chạy xe đạp đến lấy hóa đơn nhận hàng, sau đó chở đi một đống lớn.
Có một số người chạy lên hỏi người đi xe đạp: “Xin hỏi các ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Đúng vậy, tại sao ta nhìn các ngươi cứ chạy đến chạy lui, giống như bận rộn lắm?”
Người chạy xe đạp trả lời: “Các ngươi không biết sao? Nơi này là nhà kho Alibaba, thu mua bất kỳ mặt hàng có giá trị nào. Hiện tại, thị trường ăn uống đang rất sôi động, cho nên hải sản bán rất chạy.”
“Nơi này là nhà kho?”
“Đúng vậy, đây là nhà kho đầu tiên của Alibaba ở Hồng Kông. Hiện tại, hơn một trăm nhà kho đang được xây dựng ở Cửu Long, cảng đảo và Tân Giới.” Người kia giống như đang rất vội, dùng khăn lau mồ hôi trán.
“Vậy ngươi đang làm gì?”
“Ta? Trước kia ta là người của Hòa Ký, hiện tại ta đang làm công cho người khác, chịu trách nhiệm nhận và giao hàng.” Nam nhân mỉm cười nói: “Được rồi, ta đưa cho ngươi danh thiếp. Sau này có làm ăn gì, ngươi hãy nhớ đến ta nhé.”
Nói xong, người kia móc ra một tờ danh thiếp đưa cho đối phương.
Ngay cả chân chạy việc cũng có danh thiếp?
Người kia vội vàng nhận lấy, sau đó cả đám xúm lại nhìn, chỉ thấy trên tấm danh thiếp có ghi: “Chuyển phát nhanh Thuận Phong, không chỗ nào không giao.”
Lại nhìn người kia, hắn đang lau mồ hôi trên trán, sắp xếp gọn gàng hàng hóa trên xe rồi nhanh chóng chạy đi.
Thời gian của hắn rất vội.
Theo như Thạch tiên sinh đã nói, lợi nhuận của bọn hắn gắn liền với việc nhận và giao hàng, càng giao nhiều thì bọn hắn càng kiếm được nhiều tiền.
Hôm nay, hắn giao một hơi ba mươi mấy đơn. Tính toán hắn ít nhất có thể kiếm được mười đồng. Nếu như cố gắng một chút, chạy thêm ba mươi đơn nữa. Như vậy, một ngày hắn có thể kiếm được hai mươi đồng, một tháng là sáu trăm đồng.
Sáu trăm đồng.
Gấp đôi tiền lương của người khác.
Trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ hắn đã làm được.
Cảm ơn Alibaba, cảm ơn Thuận Phong, càng phải cảm ơn vị Thạch tiên sinh đã giúp đỡ Hòa Ký.