Thạch Chí Kiên ngẩn người: “Asam à? Rất hân hạnh được biết ngươi.”
Thạch Chí Kiên khách sáo và khiêm tốn như vậy khiến lá gan của Asam lớn hơn không ít: “Thạch tiên sinh, ta nghe từ miệng Amir nói ngươi rất anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong…”
“Nói điểm chính đi.”
“Ta có thể giúp ngươi lau bảng hiệu. Chỉ cần ngươi trả cho ta năm mươi đô la một tháng là được.”
Thạch Chí Kiên cười hỏi: “Ngươi quen với Amir à?”
“Hắn là người anh em của ta.”
“Trách không được, các ngươi ngay cả việc lau bảng hiệu công ty cũng có thể kế thừa.”
“Thạch tiên sinh, mong ngươi cho ta cơ hội.” Asam chắp tay trước ngực, nói.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Vậy để ta xem ngươi lau có sạch không?”
Asam mừng rỡ, vội “vâng” một tiếng rồi lấy ra một chiếc khăn trắng sạch sẽ.
Trong lúc Thạch Chí Kiên cho rằng hắn đang định dùng khăn trắng lau bảng hiệu, Asam đột nhiên quỳ xuống đất, chổng mông lau giày cho Thạch Chí Kiên.
“Này, ngươi làm cái gì thế?”
Asam ngẩng đầu cười, dùng tiếng Quảng Đông không thông thạo nói: “Thật ra, thay vì lau bảng hiệu, ta càng thích lau giày cho ngươi hơn.”
Thạch Chí Kiên nhìn Asam chổng mông quỳ trên mặt đất nhổ nước bọt rồi lau giày da cho mình, không nhịn được nói một câu: “Nhân tài.”
…
“Gần đây Hồng Kông có phát sinh chuyện gì lớn không?” Thạch Chí Kiên trong buổi họp hỏi.
“Cũng chẳng có chuyện gì lớn, ngoại trừ chính quyền phá vỡ thế độc quyền thị trường hải sản, được dân chúng vỗ tay hoan nghênh.” Khi Lưu Giám Hùng báo cáo, ánh mắt của hắn rất lạ.
Những người khác cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thạch Chí Kiên.
Ngay cả Tô Ấu Vi vừa mới trở về công ty để đi làm cũng nhìn hắn bằng ánh mắt mơ hồ.
Hiện tại bí mật đã truyền ra. Việc phá vỡ độc quyền thị trường hải sản là do một vị anh hùng nào đó đứng ra tổ chức.
Vị anh hùng này thiếu chút nữa bị Hòa Ký tẩn cho một trận.
Thạch Chí Kiên không quan tâm ánh mắt của mọi người, chỉ gật đầu nói: “Ngay cả dân chúng cũng nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng phải nhiệt tình theo. Hai ngày nữa, các ngươi sắp xếp đưa băng rôn đến cục Thủy sản, trên đó viết “một lòng vì dân, Thanh Thiên đương đại”, rồi tìm mấy phóng viên viết một bài báo. Đương nhiên, tiêu đề lớn nhất định là công ty Thần Thoại chúng ta cực lực ủng hộ công việc của cục Thủy sản… Nhớ, phải nhấn mạnh trọng điểm.”
Đối với thủ pháp tuyên truyền vô liêm sỉ của Thạch Chí Kiên, mọi người đã không còn kinh ngạc nữa.
Phòng họp hơi lạnh, Thạch Chí Kiên hít mũi một cái: “Công ty không có tiền à? Ít nhất cũng phải lắp cái điều hòa không khí chứ. Nhất là bây giờ công ty chúng ta có nhiều nữ. Các nàng mặc váy, nếu lạnh quá cứng người thì sao?”
“Ngươi nói đúng, giám đốc Thạch. Chúng ta không có tiền.” Lưu Giám Hùng nói.
“Không thể nào?” Thạch Chí Kiên mở to mắt: “Không phải ta mới vừa lấy năm triệu từ các quán lẩu sao?”
“Đúng vậy, ngươi kiếm được năm triệu, trả ba triệu vay ngân hàng, phát tiền lương cho công nhân, lại còn phát phong bao lì xì, đồng thời trả tiền cho nhà cung ứng…”
“Nhưng cũng không đến mức dùng hết, đúng không?”
Thạch Chí Kiên tính toán, sao cũng vẫn còn dư lại một chút chứ.
“Ngươi nói không sai, nhưng hiện tại ngươi lại đầu tư vào Alibaba và Thuận Phong.” Lưu Giám Hùng nói xong, chắp hai tay lại thành hình ngọn tháp, dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn Thạch Chí Kiên, im lặng không nói nữa.
Những người khác đều cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên, ý không cần nói cũng hiểu. Tiền là ngươi tiêu, chẳng lẽ còn định vỡ nợ lần nữa sao?
Belletti nãy giờ không lên tiếng chen vào: “Theo nguyên tắc đầu tư kinh tế, giám đốc Thạch, khoản đầu tư tốc độ nhanh của ngươi sẽ chỉ kéo chuỗi vốn của công ty chúng ta đi xuống, thỉnh thoảng chúng ta sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.”
Thạch Chí Kiên còn đang định giải thích, Belletti đã nói tiếp: “Ngươi cũng biết ta đã tốt nghiệp khoa Quản lý kinh tế tại đại học London và Cambridge, đồng thời ta cũng có một số hiểu biết sâu sắc về đầu tư và quản lý vốn.”
Khụ khụ! Thạch Chí Kiên bó tay. Tại sao cuộc họp đầu năm lại có thể biến thành cuộc họp phê bình cá nhân vậy nhỉ?
“Ta cũng biết một chút về kinh tế học.” Thạch Chí Kiên đang định giải thích.
“Ngươi cũng đã nói ngươi chỉ biết một chút mà thôi. Một chút xíu của ngươi là không ngừng đầu tư, không ngừng lấy vận mệnh của công ty ra làm tiền đặt cược. Người bình thường chúng ta cho rằng, ngươi không phải đầu tư mà là đánh bạc.”
Mỹ nữ Belletti không chút keo kiệt tiến hành phê bình Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên kinh ngạc nhìn Belletti. Mỹ nữ con lai này có bị kích thích gì hay không vậy? Tại sao nàng cứ nhắm vào mình như thế?
Đúng như Thạch Chí Kiên đã đoán. Sau khi biết được Thạch Chí Kiên đích thân đưa Tô Ấu Vi về nhà, trong lòng Belletti cảm thấy không vui.
Nữ nhân nào cũng thích đố kỵ. Mặc dù quan hệ giữa Belletti và Thạch Chí Kiên còn chưa đến tình trạng siêu tình bạn, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút mập mờ.
Kiểu mơ hồ giữa nam và nữ này là hấp dẫn nhất.
Thạch Chí Kiên chơi rất vui, không ngờ bây giờ lại hỏng việc.