“Khụ khụ, mỗi người có thể có quan điểm khác nhau về vấn đề đầu tư, sau này ta sẽ chú ý đến nó.” Thạch Chí Kiên nhận thua. Ai bảo trình độ văn hóa của hắn ở thời đại này chỉ là cấp 3, yếu hơn rất nhiều so với những sinh viên đại học khác .
“Ngoài ra, ta hy vọng giám đốc Thạch cũng nên kiểm điểm đời sống sinh hoạt cá nhân của mình.”
“Là sao nữa?” Thạch Chí Kiên không ngờ mỹ nữ con lai lại tiếp tục nổi bão như vậy.
“Nghe nói ngươi lợi dụng thời gian làm việc để dạy người ta học chữ và ngâm thơ Đường, ta cảm thấy làm như vậy không tốt. Ít nhất nó đã làm gương xấu cho mọi người trong công ty.”
Belletti vừa mới nói xong, Tô Ấu Vi đã giơ tay rồi đứng lên xin lỗi: “Xin lỗi, sau này ta không để cho Thạch tiên sinh dạy ta viết chữ, còn có học thuộc lòng thơ nữa.”
Trong văn phòng lớn như vậy, mười mấy người cùng nhau nhìn Tô Ấu Vi rồi nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên sắp khóc đến nơi. Cô nương ngốc, người ta nói người nào đó, không có chỉ đích danh ngươi. Lần này thì tốt rồi, người khắp thiên hạ đều biết ông chủ ta thỉnh thoảng đùa giỡn ngươi.
“Ừm, ta thấy mấy chuyện này để sau hãy nói. Bây giờ chúng ta nên thảo luận một vấn đề khác quan trọng hơn.”
…
Sau cuộc họp buổi sáng, Thạch Chí Kiên nhân cơ hội này xem xét sơ qua một số báo cáo tài chính của công ty.
Không xem thì thôi, xem rồi muốn giật mình.
Quả nhiên, bởi vì hắn liên tiếp mạo hiểm đầu tư. Hiện tại, toàn bộ công ty giờ đây một lần nữa thiếu vốn.
Nói trắng ra là không có tiền.
Vì thế, Thạch Chí Kiên đã phải triệu tập những người phụ trách tài chính đến.
Lúc trước, khi Thần Thoại được cho là đang trên bờ vực phá sản, một số nhân viên kế toán chạy mất. Sau đó Tô Ấu Vi tạm thời thay thế. Về sau, Thạch Chí Kiên điều Kim Bàn Tính từ nhà máy Nguyên Lãng đến, kiêm luôn chức kế toán trưởng của công ty Thần Thoại.
Kim Bàn Tính cả đời làm việc với tiền. Cái gì tăng thu giảm chi hắn nói rất rõ ràng.
Đám nhân viên dưới quyền hắn cũng phải bội phục đầu rạp xuống đất.
Khi Thạch Chí Kiên hỏi liệu hắn có thể dành một số tiền để lắp đặt máy điều hòa không khí trong văn phòng và phòng hội nghị của công ty hay không, Kim Bàn Tính liếc mắt nhìn hắn: “Tiền ở đâu ra?”
Thạch Chí Kiên giang hai tay: “Công ty nghèo như vậy sao?”
“Công ty không nghèo, chỉ cần có người chịu trả nợ cho chúng ta. Đừng nói ta mua máy điều hòa không khí cho ngươi, ngay cả phát cho mỗi người trong công ty một chiếc xe hơi cũng được.”
“Lại có người dám thiếu tiền công ty chúng ta không trả sao?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc.
Mặc dù hắn biết công ty ít nhiều cũng sẽ có nợ bên ngoài nhưng không ngờ hắn lại gặp phải nợ xấu như vậy.
Xem ra, tên gia hỏa này mềm không được cứng không xong. Bằng không, tại sao Lưu Giám Hùng, Belletti, còn có kế toán trong công ty lại không thể giải quyết được?
“Người kia là ai?” Thạch Chí Kiên hỏi lại.
Kim Bàn tính nhìn hắn: “Là giám đốc Thạch ngươi.”
Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa bị câu nói này của Kim Bàn Tính làm sặc chết: “Tại sao lại là ta?”
Người có mặt ở đây cũng mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Kim Bàn Tính không chút hoang mang, lấy ra một tài liệu báo cáo tài chính đưa cho Thạch Chí Kiên: “Thần Thoại quản lý ba nhà máy, một công ty điện ảnh và một nhà hàng lẩu. Còn lại Alibaba, Thuận Phong, còn có vũ trường Bobo, công ty vận tải đường thủy Từ thị đều do cá nhân Thạch tiên sinh ngươi đầu tư. Đồng thời dùng tiền là của công ty.”
“Ơ?” Thạch Chí Kiên ngẩn người, nhưng hắn lập tức nhớ đến cái gì đó.
Bởi vì đầu tư doanh nghiệp và đầu tư cá nhân khác nhau về tốc độ.
Nếu công ty đầu tư thì cần tổ chức họp tập thể, sau đó nghiên cứu rủi ro đầu tư, tiến hành lập ngân sách đầu tư và xem xét đầu tư.
Phương pháp đầu tư này tuy an toàn nhưng lại dễ lãng phí thời gian. Vì vậy, khi đầu tư vào Alibaba và Thuận Phong, hắn đã đứng tên chính mình vay tiền từ công ty, sau đó đầu tư gần một triệu đô la Hồng Kông.
Nói cách khác, mặc dù toàn bộ công ty Thần Thoại là của Thạch Chí Kiên, nhưng xét về mặt thủ tục, Thạch Chí Kiên cũng là con nợ lớn nhất của công ty Thần Thoại.
Nhìn phiếu nợ trong tay, Thạch Chí Kiên có chút bất đắc dĩ: “Có sai sót gì không? Ta đã làm việc chăm chỉ cho công ty lâu như vậy, nhưng lại nợ công ty một triệu?”
Bỗng nhiên hắn giống như nghĩ ra được điều gì đó: “Ta làm việc lâu như vậy, nhưng hình như ta chưa nhận tiền lương thì phải?”
Kim Bàn Tính có chút bất đắc dĩ thở dài. Hắn được coi là một người kỳ cựu trong giới tài chính. Hắn đã từng giúp hoàng đế hộp đêm Lý Tài Pháp quản lý tài chính. Trong số những ông chủ lớn mà hắn đã làm công, Thạch Chí Kiên là người kỳ lạ nhất. Bây giờ hắn nghèo đến mức thậm chí còn đòi lương công ty do mình thành lập.
“Theo ghi chép… giám đốc Thạch chưa từng nhận lương qua.” Kim Bàn Tính gật đầu thừa nhận.
“Vậy ta có thể nhận bao nhiêu tiền?”
“Ơ, cái này…” Kim Bàn Tính gãi đầu: “Cái này khó xác định, chủ yếu là xem xét từng tiêu chuẩn.”
“Lưu Giám Hùng thì sao? Belletti thì sao? Bọn hắn nhận bao nhiêu tiền?”