“Phó giám đốc Lưu Giám Hùng nhận ba nghìn năm trăm đô la Hồng Kông một tháng. Trợ lý Belletti nhận ba nghìn ba đô la Hồng Kông một tháng.”
“Ta tốt xấu gì cũng là cấp trên của bọn hắn, tiền lương không thể thấp hơn.”
“Vậy thì ba nghìn tám đi.”
“Ba nghìn tám?” Thạch Chí Kiên có chút nhạy cảm đối với con số này.
“Chi bằng như thế này, một triệu ta nợ sẽ được khấu trừ vào lương. Cứ trừ cho đến khi hết thì thôi. Con người ta rất công bằng, tuyệt đối không kéo nợ. Nếu đến chết còn chưa trả xong thì ta sẽ bảo con trai ta, cháu ta tiếp tục. Tóm lại, đời đời con cháu của ta sẽ trả nợ.”
Người ở đây vội vàng đồng ý.
Nhất là Kim Bàn Tính quản lý tài chính lại càng gật đầu không ngừng. Khoản nợ xấu này phải được giải quyết. Chỉ là không biết với tuổi tác bây giờ của hắn, hắn có cơ hội nhìn thấy khoản nợ này được kết toán hay không.
Bất kể thế nào, chuyện thiếu nợ cũng coi như được giải quyết tốt đẹp.
Thấy vậy, Thạch Chí Kiên thầm thở phào một hơi. Ban đầu hắn chỉ muốn kiểm tra sổ sách, không ngờ thiếu chút nữa lại lôi mình vào.
Trong lúc Thạch Chí Kiên còn đang sợ hãi, điện thoại trên bàn reo lên.
Thạch Chí Kiên đưa tay bắt điện thoại: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Xin hỏi là Thạch Chí Kiên của Bán Bảo đúng không?”
“Ơ, tại sao lại là ngươi?”
“Thật ngại quá, nghe nói Thạch tiên sinh gần đây làm rất nhiều việc cho việc kinh doanh bào ngư, nên chỉ tùy tiện hỏi chuyện mà thôi.”
Đầu dây bên kia, Lý Giai Thành nhàn nhã thổi những lát nhân sâm trong tách trà nhân sâm.
“Ông chủ Lý có chuyện gì không?” Thạch Chí Kiên thật sự không thích cái tên giậu đổ bìm leo này.
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng cần tìm ngươi trao đổi rồi. Tám giờ tối nay ở quán trà Lục Vũ, không gặp không về.”
Nói xong, Lý Giai Thành cúp điện thoại, thoải mái nhấp một ngụm trà sâm, dùng giọng điệu dạy đời nói với Trang Gia Tuấn: “Chuẩn bị kỹ tiền mặt. Người nào cũng tham tiền cả. Lần này ta ngược lại muốn nhìn xem tên Thạch Chí Kiên đấu với ta như thế nào.”
Quán trà Lục Vũ nằm trên đường Stan khu Trung Hoàn.
Là một trong bốn quán trà lớn ở Hồng Kông, quán trà Lục Vũ nổi tiếng nhất cả về cơ sở vật chất, trang trí lẫn dịch vụ. Tất cả đều mang phong cách cổ kính và duy trì truyền thống rất chính thống của Trung Quốc.
Theo lời đồn, sau khi ông trùm Thanh Bang một thời Đỗ Nguyệt Sênh đến Hồng Kông sinh sống, địa điểm mà hắn thích đến nhất là quán trà Lục Vũ này.
Nhiều cao thủ đã đến đây gặp lão đại giang hồ nổi tiếng một thời này. Để có thể gặp mặt Đỗ tiên sinh, thậm chí bọn hắn còn ở lại quán trà từ sáng đến tối. Đến nỗi trong thời gian đó, quán trà Lục Vũ chật kín, trở thành quán trà đứng đầu trong bốn quán trà lớn.
Tám giờ tối, Thạch Chí Kiên đúng giờ đến quán trà Lục Vũ.
Khi Thạch Chí Kiên lái xe đến quán trà Lục Vũ, đây là lúc quán trà có lượng khách đông nhất, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Thạch Chí Kiên đậu xe xong, hắn tiến vào bên trong quán trà Lục Vũ.
Chỉ thấy bên trong những đại a tỷ mặc đường sam, nhạc công mặc trường sam và những nữ diễn viên kinh kịch Quảng Đông đi lại trong phòng, Thạch Chí Kiên có cảm giác giống như xuyên về Thượng Hải cũ.
“Ta có hẹn với ông chủ Lý Giai Thành.” Thạch Chí Kiên nói với nhân viên phục vụ dẫn khách.
“Ông chủ Lý đang ngồi ở sảnh Hoa Quế lầu 3.” Nhân viên phục vụ thấy Thạch Chí Kiên khí vũ bất phàm, lập tức đích thân dẫn hắn đi về phía cầu thang gỗ lên lầu 3.
Khi lên đến lầu 3, Thạch Chí Kiên chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh hơn lầu 2 rất nhiều, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng sáo trúc.
Quán trà Lục Vũ được chia làm ba lầu. Lầu 1 và 2 dùng cho khách bình thường. Ở đó, mọi người có thể thưởng trà nói chuyện phiếm, nghe hát tìm niềm vui.
Lầu 3 là phòng bao cho khách VIP. Phần lớn khách ở đây đều cần một hoàn cảnh yên tĩnh để bàn chuyện làm ăn.
Nhân viên phục vụ dẫn Thạch Chí Kiên rẽ trái rẽ phải, dọc theo hành lang đến một gian phòng. Đầu tiên, hắn chào Thạch Chí Kiên một tiếng, mời hắn tạm dừng bước. Lúc này, hắn mới đưa tay gõ nhẹ cửa phòng, nói vào bên trong: “Ông chủ Lý, Thạch tiên sinh đến rồi.”
“Mời hắn vào.” Giọng nói của Lý Giai Thành từ bên trong truyền ra.
Nhân viên phục vụ vâng một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra rồi nghiêng người tránh sang một bên, làm động tác mời Thạch Chí Kiên vào.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy tờ năm đô la Hồng Kông nhét vào túi quần của nhân viên phục vụ: “Cảm ơn!”
Nhân viên phục vụ mặt mày hớn hở, không ngờ Thạch Chí Kiên tuổi còn trẻ lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế như vậy.
Thạch Chí Kiên bước vào phòng, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Phòng riêng trang trí rất đơn giản, với ghế ngồi bằng gỗ hồng mộc quý phái, bình phong lớn bằng gỗ gụ, những bức thư pháp và tranh cuộn màu vàng treo trên tường. Lý Giai Thành và Trang Gia Tuấn ngồi bên cạnh một cái bàn bát tiên. Cạnh hai người là một người nước ngoài mặc vest mang giày da, tay cầm cặp công văn, nhìn giống như luật sư tư nhân.