“Thạch tiên sinh, ngươi đến rồi à, mời ngồi.” Lý Giai Thành lễ phép đứng dậy mời Thạch Chí Kiên ngồi xuống.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, chào hỏi lại vài câu rồi ngồi xuống đối diện Lý Giai Thành.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Một đại a tỷ phục vụ khách bưng trà bước vào, thuần thục đặt tách trà trước mặt Thạch Chí Kiên, sau đó khom người lui ra ngoài.
Lý Giai Thành nói: “Ta không biết ngươi thích uống trà gì, cho nên ta đã tùy tiện gọi một tách trà Long Tỉnh.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ông chủ Lý khách sáo rồi. Ta không quan tâm uống trà gì. Ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ không biết hôm nay ngươi hẹn ta đến đây có việc gì không?”
“Được, vậy ta cũng không vòng vo nữa.” Lý Giai Thành vỗ tay một cái. Luật sư người nước ngoài đứng bên cạnh tiến lên, mở cặp công văn mang theo ra, từ bên trong lấy một phần văn kiện đưa cho Thạch Chí Kiên, sau đó hắn xổ một tràng tiếng Anh. Sợ Thạch Chí Kiên nghe không hiểu, hắn dùng tiếng Quảng Đông để nói: “Đây là hợp đồng mà Lý tiên sinh đặc biệt soạn riêng cho ngươi. Chỉ cần ngươi ký tên, ngươi có thể nhận được một số tiền lớn.”
Thạch Chí Kiên nhận lấy bản hợp đồng nhìn lướt qua. Nội dung rất đơn giản, là hợp đồng liên quan đến việc thu mua nhà máy Thạch Giáp Vĩ của Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên giơ bản hợp đồng lên hỏi Lý Giai Thành: “Ông chủ Lý, đây là ý gì?”
Lý Giai Thành bưng tách trà Long Tỉnh khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Thạch tiên sinh tuổi trẻ tài cao, ta vô cùng bội phục. Thật ra, ta rất hâm mộ ngươi, tuổi còn trẻ đã lập nên cơ nghiệp to lớn như vậy. Năm đó, khi ta bằng tuổi ngươi, ta vẫn còn đi làm công.”
Trang Gia Tuấn bên cạnh chen vào: “Anh rể của ta luôn quan tâm đến những thanh niên có triển vọng giống như ngươi, cho rằng các ngươi là nhân tài trụ cột hiếm có của xã hội. Cho nên, hắn phá lệ coi trọng ngươi.”
Lý Giai Thành khiêm tốn khoát tay: “Nói quá lời rồi. Ta chỉ làm chút chuyện bổn phận nên làm mà thôi. Chúng ta đều là người Hoa, phải giúp đỡ nhau mới được.”
“Cho nên, Thạch tiên sinh hãy xem cho kỹ bản hợp đồng mà ta đã soạn thảo này. Nhà máy Thạch Giáp Vĩ đích thật rất có tiền đồ, nhưng để làm nhà máy mì tôm thì thật sự kiếm tiền chậm lắm. Đã như vậy, chi bằng để ta giúp ngươi, biến số tiền trong tương lai thành hiện thực. Ngươi đầu tư ba triệu, bây giờ ta trả cho ngươi năm triệu.”
Lý Giai Thành nói xong, vẻ mặt tươi cười, trông giống như một trưởng bối vô cùng hiền hòa, nhìn Thạch Chí Kiên nói: “Thạch tiên sinh, nếu ngươi không ngại, ta sẽ gọi ngươi một tiếng A Kiên. A Kiên, cơ hội này rất ít. Đầu tư ba triệu, lập tức kiếm được năm triệu. Lợi nhuận có thể nói là tăng gấp bội.”
Trang Gia Tuấn bên cạnh bổ sung vào: “Anh rể của ta rất ít khi giúp người như vậy. Cũng là vì ngươi và hắn hữu duyên, cho nên hắn mới có thể khẳng khái giúp tiền cho ngươi như thế.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhìn hợp đồng trong tay: “Điều kiện được ghi bên trong quả thật rất mê người.”
“Thật sao?” Lý Giai Thành cũng cười: “Gần đây ta mới biết được dường như công ty Thần Thoại của ngươi lại gặp phải một vấn đề khác về dòng vốn. Vừa lúc công ty Vĩnh Khang của tập đoàn Đới thị đang thương lượng chuyện thu mua, nếu trong tay không có tiền mặt thì làm sao đây? Có vẻ như ngươi cũng đang nhắm vào Vĩnh Khang thì phải.”
Trang Gia Tuấn ở bên cạnh nói: “Anh rể của ta lo lắng cho ngươi rất chu đáo. Thay vì mở một nhà máy mới, ngươi có thể dùng tiền của chúng ta để mua lại Vĩnh Khang. Như vậy cũng có thể thể hiện rõ khả năng mạnh mẽ của ngươi.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, nói với Lý Giai Thành: “Ngươi đúng là có lòng.”
“Cũng không còn cách nào. Con người ta cái gì cũng tốt, thích giúp người làm niềm vui, dìu dắt những người trẻ tuổi như ngươi đi lên.” Lý Giai Thành nâng tách trà lên, gương mặt hiện lên sự đắc ý. Hắn cho rằng lần này hắn ăn chắc Thạch Chí Kiên rồi. Dù sao, trên đời này không có ai có thể từ chối số tiền lớn như vậy, huống chi đối phương còn là người trẻ tuổi.
Thạch Chí Kiên bỏ hợp đồng trong tay xuống: “Đáng tiếc, ta không có ý định ký bản hợp đồng này.”
“Cái gì?” Trang Gia Tuấn giật mình, mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ta không nghe lầm chứ. Ta trả cho ngươi năm triệu, ngươi cũng không ký?”
Luật sư người nước ngoài nói: “Thạch thân mến, nếu ngươi không ký, ngươi sẽ bỏ lỡ một cơ hội trời cho đấy.”
Lý Giai Thành có chút ngạc nhiên, cảm thấy không thể tin được.
Hắn ổn định lại cảm xúc, ngăn Trang Gia Tuấn nói thêm cái gì, chỉ nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ta biết ngươi là người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi rất dễ xúc động. Ngươi nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ. Hiện tại đang có hai triệu vứt dưới đất cho ngươi nhặt đấy.”
Thạch Chí Kiên vẫn không động đậy.
“Nhặt tiền đấy, lão đại à.” Trang Gia Tuấn rất khó chịu với thái độ của Thạch Chí Kiên. Hắn dùng ngón tay gõ lên bàn cốc cốc, nghiêm túc nói: “Đầu óc của ngươi bã đậu à? Ngay cả tiền cũng không muốn nhặt?”
Lần này Lý Giai Thành không ngăn cản Trang Gia Tuấn khiêu khích Thạch Chí Kiên. Hắn nhấp một ngụm trà, sau đó phun lá trà trong miệng vào gạt gàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, nói một câu: “Ta đã tính toán rồi, bây giờ tài sản của ngươi nhiều lắm cũng chỉ có mười triệu. Ta đưa cho ngươi năm triệu, chẳng khác nào tặng không cho ngươi một nửa tài sản, ngươi còn không vừa lòng sao? Người trẻ tuổi có dã tâm là tốt, nhưng tốt nhất đừng biến dã tâm thành lòng tham.”