Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 443 - Chương 443. Làm Sao Có Thể Hái Dưa Trên Hoàng Đài?

Chương 443. Làm sao có thể hái dưa trên hoàng đài?
Chương 443. Làm sao có thể hái dưa trên hoàng đài?

Thạch Chí Kiên cũng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn thẳng Lý Giai Thành, nói: “Ông chủ Lý, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Ta biết tại sao ngươi muốn mua lại nhà máy Thạch Giáp Vĩ của ta. Ngươi muốn xây dựng công ty nước, đúng không?”

“Phải thì như thế nào?” Lý Giai Thành giang tay nói: “Xây dựng công ty nước cũng là vì nước vì dân, lo lắng cho cuộc sống của người dân. Chẳng lẽ ta làm sai sao?”

“Ngươi không có sai, ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ. Nếu ngươi xây dựng công ty nước, liệu khó khăn trong vấn đề nước uống của người dân Thạch Giáp Vĩ có được giải quyết hay không? Ngươi bán nước cho bọn hắn có thu tiền hay không?”

Câu hỏi này của Thạch Chí Kiên rất có lực.

Lý Giai Thành không trực tiếp trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ta dạy cho ngươi một câu, nghèo thì chỉ lo cho thân mình, giàu thì cứu tế cho thiên hạ. Hiện tại tài sản của ngươi chỉ có mười triệu, ngươi cần chi phải lo lắng quá nhiều.”

Thạch Chí Kiên đứng dậy: “Làm sao có thể hái dưa ở Hoàng Đài được? Bọn hắn nghèo đến mức sắp không có nước uống, ông chủ Lý cần chi phải kiếm thêm tiền từ họ?”

Lý Giai Thành hơi giật mình, hắn cảm thấy những lời này sao quá quen thuộc, nghe xong chỉ thấy tâm hồn rung động ba lần.

“Người làm ăn đôi khi không thể suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì kiếm tiền bản thân là một công việc kinh doanh, phải tính toán lãi lỗ, phải xứng đáng với những cổ đông đầu tư vào mình.”

“Khi làm kinh doanh, ta chỉ muốn xứng đáng với lương tâm của mình! Đây là nguyên tắc của ta.”

Lý Giai Thành cười nói: “Vậy ý của ngươi là ngươi không chấp nhận điều kiện của ta?”

Thạch Chí Kiên cũng cười: “Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau.”

Nói xong, hắn ôm quyền với Lý Giai Thành: “Tạm biệt.”

Lý Giai Thành chỉ mỉm cười, cũng không đứng dậy: “Không tiễn.”

Thạch Chí Kiên quay người bước ra ngoài. Nhân viên phục vụ đang chờ bên ngoài hỏi: “Tiên sinh phải đi sao? Sao không ngồi nhiều thêm một lát?”

Sau khi Thạch Chí Kiên rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt Lý Giai Thành chợt tắt, cuối cùng biến thành lửa giận: “Đúng là không biết điều.”

Rắc! Tách trà trong tay đập vào bàn trà khiến nước trà văng tung tóe.

Trang Gia Tuấn và vị luật sư người nước giật cả người.

Trong mắt bọn hắn, Lý Gia Thành luôn tự tin và bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, chưa bao giờ hắn tức giận như bây giờ.

Lý Giai Thành thật sự nổi giận.

Năm triệu.

Đây là số tiền mà nhiều người có nghĩ cũng nghĩ không ra. Thạch Chí Kiên thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, còn nói gì là “làm sao có thể hái dưa trên hoàng đài?”

Hái con mẹ ngươi đấy.

Làm ăn sao có thể so đo nhiều như vậy? Chờ ngươi có tiền, trở thành người giàu nhất, đến lúc đó ngươi muốn giúp ai thì giúp, muốn quyên bao nhiêu tiền thì quyên bấy nhiêu tiền.

Đến lúc đó, người người sẽ gọi ngươi là đại thiện nhân, đại anh hùng. Mỗi một câu ngươi nói đều trở thành danh ngôn.

Trang Gia Tuấn ho khan một tiếng, lúc này hắn thử thăm dò Lý Giai Thành: “Anh rể, chuyện này…”

Lý Giai Thành thở ra một hơi, một lần nữa mỉm cười: “Không sao, chúng ta nhất định phải xây dựng công ty nước. Ta cũng phải lấy cho bằng được nhà máy Thạch Giáp Vĩ kia.”

“Anh rể, ý của ngươi là…”

“Làm ăn mà, nhất định phải có chuyện ngoài ý muốn. Ngươi hãy liên lạc với Smith tiên sinh của cục Đất đai, nói ta muốn mời hắn dùng cơm,”

Lý Giai Thành nói xong thì đứng dậy, Trang Gia Tuấn vội lấy áo khoác cho hắn mặc vào.

Lý Giai Thành chỉ số điểm tâm còn sót lại trên bàn trà: “Gói số điểm tâm này về cho người làm. Làm người thì phải biết tiết kiệm.”

“Ồ, A Kiên, tại sao ngươi đến trễ như vậy, lại còn mang theo nhiều đồ như thế?”

Tại biệt thự của Nghê Khuông, Đầu To Cổ Long nhìn thấy Thạch Chí Kiên tay cầm mấy món ăn cùng với rượu Ngũ Gia Bì đứng ngoài cửa, hắn không nhịn được giật cả mình.

Nghê Khuông không bước ra mở cửa, lại bảo Đầu To ra mở, rõ ràng hắn vẫn còn đang giận Thạch Chí Kiên.

Lần trước Thạch Chí Kiên lừa hắn, để hắn viết một bài xã luận về an toàn thực phẩm trên tờ Minh Báo, khiến cho công ty Vĩnh Khang phải phá sản.

Sau này, Nghê Khuông biết được hắn bị Thạch Chí Kiên lợi dụng, cho nên hắn đã giận Thạch Chí Kiên.

Gâu gâu gâu. Con chó bull Nghê Khuông nuôi thay chủ nhân thể hiện sự bất bình, ngồi xổm ở cửa sủa loạn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên còn chưa giơ chân lên đạp, Đầu To đã một cước đạp tới: “Con khốn kiếp này, gặp ai cũng sủa. Lão tử nửa đêm đi đái ngươi cũng sủa không ngừng.”

Nhìn có vẻ Đầu To đã chất chứa oán hận với con chó bull từ lâu.

“Ta từ quán trà Lục Vũ trở về, thuận tiện mua ít đồ đến thăm mọi người. Làm sao, không quấy rầy các ngươi chứ?”

“Không có! Khốn kiếp, có rượu có đồ ăn là tốt lắm rồi.”

Đầu To lăn lộn ở Hồng Kông hơn nửa năm, ngược lại học được hai chữ khốn kiếp bằng tiếng Quảng Đông rất lưu loát. Động một chút là khốn kiếp, khốn kiếp.

Thạch Chí Kiên mang rượu thịt vào nhà, liếc thấy Nghê Khuông đang cuộn mình trên ghế salon thành hình con tôm, đưa lưng về phía hắn.

Đầu To biết vấn đề giữa Thạch Chí Kiên và Nghê Khuông, hắn vội đi tìm chén dĩa và ly uống rượu, ngoài miệng nói: “Đừng để ý đến hắn. Mấy ngày nay hắn bị bí ý tưởng, tâm trạng không tốt.”

Hết chương 443.
Bình Luận (0)
Comment