Thạch Chí Kiên bỏ thức ăn xuống, nhìn chung quanh một chút. Bên trong bừa bộn sách, gạt tàn thì đầy tàn thuốc, trong phòng thì tràn ngập khói thuốc. Có thể thấy được, trước khi hắn đến, Nghê Khuông và Đầu To tám chín chục phần trăm là đang “thôn vân thổ vụ” sáng tác.
Thạch Chí Kiên trút thức ăn vào trong dĩa, sau đó bước qua kéo màn cửa, rồi mở cửa sổ ra.
“Này, tên kia, ngươi không có mắt sao? Không nhìn thấy có người đang ngủ à? Mở cửa sổ ra làm gì, gió lạnh.” Nghê Khuông đưa lưng về phía Thạch Chí Kiên, nói.
Thạch Chí Kiên bước qua, ngồi xuống ghế salon vỗ vai Nghê Khuông: “Còn đang giận ta à?”
“Giận cái đầu ngươi đấy. Đồ đáng ghét.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Nếu không giận, chi bằng ngươi ngồi dậy uống một ly nhé.”
“Không cần nhìn ta cũng biết, là Ngũ Gia Bì chứ gì, có gì ngon mà uống chứ? Trong tủ rượu của ta có Brandy, Whisky. Uống rượu Tây mới đã nghiền.” Nghê Khuông chổng mông, đưa lưng về phía Thạch Chí Kiên, khinh thường nói.
Thạch Chí Kiên thấy nói vậy mà Nghê Khuông vẫn không động đậy, hắn không nói nữa, bước qua ăn uống với Đầu To.
Đầu To cầm đũa gắp ngay miếng mề gà trong dĩa ném vào miệng, nhai nhai mấy cái.
Thạch Chí Kiên đưa một bình Ngũ Gia Bì cho Đầu To.
Đầu To ăn mề gà, miệng khen: “Món ăn của quán trà Lục Vũ quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn vặn nắp bình rượu Ngũ Gia Bì, nhấp một ngụm lớn rồi hà một hơi, nói: “Mặc dù Ngũ Gia Bình không đắt bằng rượu Tây, nhưng lại hợp với khẩu vị người Trung Quốc chúng ta. Uống ngon dễ sợ.”
Nghê Khuông vểnh tai lên nghe, hừ một tiếng, lại co người lại, mông vểnh cao hơn.
Thạch Chí Kiên và Đầu To vừa uống rượu vừa nói chuyện.
“Sao, ngươi ăn tết ở Hồng Kông có quen không?” Thạch Chí Kiên hỏi Đầu To.
“Có gì mà không quen chứ? Ăn Tết chẳng qua chỉ là cùng với một đám bạn rượu tập hợp một chỗ cùng nhau uống rượu mà thôi. Nếu không phải vì bản thảo, ta đã uống đến mơ mơ màng màng rồi.”
“Bản thảo Sở Lưu Hương của ngươi còn chưa viết xong sao?”
“Sắp xong rồi. Phần khung đã có sẵn, đến lúc đó chỉ cần thuê một thương thủ cao tay là có thể giải quyết ổn thỏa.”
“Mời thương thủ à? Sao ngươi không tự mình viết?”
“Ta có nói rồi, ta đã viết sẵn phần khung.” Đầu To lắc đầu, lại kẹp một cái cổ vịt lên gặm: “Rất nhiều nhà xuất bản sách thúc giục ta nộp bản thảo, giá cả cứ tăng lên không ngừng, ta không biết phải làm sao mới tốt, chỉ có thể giao phần khung cho thương thủ, để bọn hắn viết thay cho ta. Có như vậy ta mới có thể rảnh tay mà viết truyện mới.”
“Truyện gì mới?”
“Là linh cảm mà ngươi đã cho ta đấy, Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát.” Đầu To gặm xong cái cổ vịt, lại gắp chân vịt lên ăn tiếp.
Thạch Chí Kiên uống một ngụm Ngũ Gia Bì: “Viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền nhiều như vậy sao?”
Thạch Chí Kiên vừa nói xong, hắn cảm thấy câu hỏi mà mình hỏi thật ngu ngốc.
Đầu To nhả miếng chân vịt trong miệng ra, nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Sao, ngươi cũng muốn làm à?”
Nghê Khuông đang chổng mông giả vờ ngủ không nhịn được nữa, đứng dậy từ trên ghế salon hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đến trước mặt Thạch Chí Kiên, không nói hai lời. Sau khi ngồi xuống, hắn không tìm được đũa, trực tiếp dùng cây tăm, động tác cực kỳ nhanh chóng đâm vào miếng mề gà, phao câu vịt ném vào trong miệng. Nuốt hai miếng xuống bụng xong, hắn mới thoải mái nói: ‘Đùa gì vậy? Ngươi làm ông chủ của ngươi không khỏe hơn sao? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập giới văn học giành bát cơm với chúng ta?”
Thạch Chí Kiên thở dài: “Thiếu tiền.”
Đầu To hỏi: “Thiếu bao nhiêu, ta cho ngươi mượn.”
“Đừng có bị mắc lừa, hắn đang chờ câu nói này của ngươi đấy.”
Nghê Khuông ở chung với Đầu To một thời gian dài, hắn hiểu tính tình của đối phương. Chỉ cần nịnh bợ hắn vài ba câu, đừng nói vay tiền, cho dù ngươi mượn luôn cái đầu của hắn, hắn cũng đồng ý.
“Không nhiều, hai trăm nghìn thôi.” Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm Ngũ Gia Bì: “Đối với các đại văn hào các ngươi mà nói, nó chẳng khác nào mưa bụi.”
“Bụi cái đầu ngươi đấy. Đừng đề cao chúng ta như vậy. Một kịch bản của ta bán được có mười nghìn, phải viết bao nhiêu mới kiếm được hai trăm nghìn chứ?”
“Lần trước ngươi viết một kịch bản cho ta không phải kiếm ba chục nghìn sao?”
“Đó là ngoại lệ. Ngươi muốn đẩy nhanh tốc độ, còn ta phải tiêu hao sức khỏe.”
Thạch Chí Kiên đành phải quay sang nhìn Đầu To.
Đầu To nói: “Ta có thể bỏ ra hai trăm nghìn. A Kiên, nếu ngươi cần dùng gấp, ta có thể cho ngươi mượn.”
Nghê Khuông gặm chân vịt, nói: “Ngươi cho hắn mượn quả trứng thì có. Hắn là ông chủ lớn, sao có thể không có tiền. Nếu không, đừng dùng từ mượn nữa, bảo hắn bán ý tưởng đi.”
Đầu To chớp mắt: “Là ý gì?”
“Ngươi không phải muốn viết Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát sao? Mấy ngày nay, tóc của ngươi sắp rụng hết rồi kìa. Nếu những thứ này là do hắn nói ra, hắn nhất định có câu chuyện về nó. Ngươi bảo hắn kể câu chuyện này ra, ngươi sẽ phụ trách bán đại cương. Ngươi bán phần đại cương đó cho các nhà xuất bản sách, xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Kiếm được bao nhiêu thì cho hắn mượn bấy nhiêu. Không bán được thì xin lỗi, ngay cả anh em cũng không thể thương lượng.”