Nghê Khuông dương dương đắc ý, cảm thấy biện pháp này của mình rất thông minh. Trên đời này nào có bữa trưa miễn phí chứ? Muốn có thu hoạch, nhất định phải trả giá đắt.
Đầu To hơi do dự. Hắn cảm thấy vẫn nên cho Thạch Chí Kiên vay thì tốt hơn. Dù sao bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ Thạch Chí Kiên lại đồng ý: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Thạch Chí Kiên tiếp tục uống Ngũ Gia Bì: “Đầu To, ngươi lấy giấy bút ra đây, nhân lúc ta đang hứng, ta sẽ kể một câu chuyện cho ngươi nghe.”
Cho dù Thạch Chí Kiên thiếu tiền cũng không đến mức phải đi vay tiền.
Huống chi, với thân phận của hắn bây giờ, chỉ cần hắn nói với ngân hàng vài câu là có thể vay được một đống tiền.
Nhưng vừa nãy hắn nói chuyện với Đầu To, biết trong khoảng thời gian này Đầu To vì chuyện sách mới mà buồn bực, ngay cả tóc trên đầu cũng sắp bứt hết rồi.
Thạch Chí Kiên muốn giúp Đầu To, nhưng hắn biết Đầu To rất kiêu ngạo, nếu trực tiếp lên tiếng, chỉ sợ hắn không nhận. Ngược lại, nếu nói hắn giúp mình, hắn nhất định sẽ làm.
Quả nhiên, Đầu To nghe thấy mình có thể giúp Thạch Chí Kiên, hắn lập tức nói: “Được, có ngay. Ta đi lấy giấy bút đây.”
Rất nhanh, Đầu To cầm giấy bút, ngay cả ghế xoay dùng để làm việc của mình cũng kéo tới, châm một điếu thuốc đặt lên bàn giống như bái thần rồi mới đưa điếu thuốc lên miệng, chuẩn bị nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Quyển sách này có tên là Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm, còn được gọi là Tiểu Lý Phi Đao. Nam chính tên là Tiểu Lý Thám Hoa Lý Tầm Hoan.”
Đầu To miệng ngậm điếu thuốc, điên cuồng viết xuống, sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ.
Còn Nghê Khuông thì lo gặm chân vịt, sợ lát nữa hai tên gia hỏa kia đoạt mất của mình.
Nhất thời, toàn bộ căn phòng trở nên bận rộn.
Khói thuốc tràn ngập không khí, làm nghẹt cả mũi.
“Lý Tầm Hoan thích em họ Lâm Thi Âm. Đáng tiếc giữa hai người bởi vì hiểu lầm mà không cách nào ở cùng một chỗ. Cùng lúc đó, em gái của Lâm Thi Âm là Lâm Tiên Nhi cũng thích Lý Tầm Hoan…”
Ban đầu, mặc kệ là Đầu To hay là Nghê Khuông, tất cả đều không ôm hy vọng quá lớn đối với câu chuyện của Thạch Chí Kiên.
Dù sao, Thạch Chí Kiên không phải người chuyên viết tiểu thuyết, thỉnh thoảng hắn có chút linh cảm, đưa ra những đề nghị không tệ lắm.
Những người chuyên viết lách như bọn hắn phải có dàn ý câu chuyện đầy đủ và bối cảnh chi tiết, đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Nhưng dần dần, khi Thạch Chí Kiên bắt đầu dung nhập vào trong câu chuyện, Đầu To và Nghê Khuông mới cảm thấy kinh ngạc.
“Lâm Thi Âm và Lâm Tiên Nhi đồng thời thích Lý Tầm Hoan? Đây quả thật là hoa tỷ muội, tiết tấu song phi.”
“Cái gì? Lâm Thi Âm gả cho ân nhân của Lý Tầm Hoan, Long Tiếu Vân? Còn sinh cho Long Tiếu Vân một đứa con trai Long Tiểu Vân? Đây không phải ngược luyến trong truyền thuyết sao? Nếu Long Tiểu Vân tra ra là con riêng của Lý Tầm Hoan vậy thì lớn chuyện rồi.”
“A, A Phi là tên quỷ nào vậy? Là con trai của đại hiệp Thẩm Lãng và Bạch Phi Phi sao?” Bất chợt, Đầu To chỉ có một lời nhận xét cho bộ truyện lần này, tuyệt.
Trong lúc Đầu To và Nghê Khuông đang kinh ngạc, Thạch Chí Kiên tiếp tục kể câu chuyện về Tiểu Lý Thám Hoa. Một lão nam nhân u sầu, khốn khổ đang đẽo gỗ, uống rượu mạnh và mắc bệnh lao cấp độ ba hiện ra trước mặt hai người, nhưng tung hoành giang hồ không đối thủ.
Khoảng một tiếng sau, Thạch Chí Kiên dừng lại. Hắn gạt tàn thuốc thật dài vào trong gạt tàn.
Lại nhìn gạt tàn, nó đã chất đống tàn thuốc.
Trên thực tế, Thạch Chí Kiên thực sự không thể nghĩ ra nội dung nào khác trong câu chuyện này.
Hắn không phải là loại người gặp là không quên được. Những gì hắn nói vừa nãy là nội dung mà hắn đã đọc ở kiếp trước, kết hợp với bộ phim truyền hình mà “mì tôm ca” đã diễn.
Câu chuyện có hơi lộn xộn nhưng cũng đầy đủ.
Đầu To viết xong dòng chữ cuối cùng, hất đầu, dùng động tác đẹp mắt phun tàn thuốc trong miệng, cất cây bút trong tay, hơi xoay ghế xoay nhìn Thạch Chí Kiên phía chính diện: “Đã xong.”
Nghê Khuông bên cạnh đã uống sạch Ngũ Gia Bì, ăn hết thức ăn ngẩng gương mặt đỏ bừng của mình lên: “Xong rồi sao? Ngươi cảm thấy câu chuyện này của hắn có đáng giá hai trăm nghìn hay không?”
Đầu To dùng ngón tay hất nhẹ chồng giấy bản thảo dày cộp: “Ta có dự cảm, nếu bán câu chuyện này cho nhà xuất bản đảo Formosa, đừng nói hai trăm nghìn, cho dù một triệu bọn hắn cũng bỏ ra được.”
“Sao?” Nghê Khuông nấc rượu: “Tại sao ngươi không tiếp tục đăng ở Minh Báo?”
“Ngươi bảo ta nói thật hay nói dối?”
“Đương nhiên là nói thật rồi.”
“Ông chủ quá keo kiệt.”
…
Trước khi đi, Thạch Chí Kiên mới nhớ đến một chuyện quan trọng suýt chút nữa quên mất. Hắn nói với Nghê Khuông: “Ngươi hãy giúp ta viết một bài xã luận.”
“Cái gì? Còn nữa sao?” Lần trước Nghê Khuông bị Thạch Chí Kiên lừa thảm, không ngờ Thạch Chí Kiên còn không tiếp thu bài học, lại bắt hắn ra làm nòng súng.
“Ngươi có lợi đấy.”
“Có quỷ mới tin ngươi.”
“Ta chỉ cho ngươi và Đầu To một chiêu, ít nhất có thể giúp ngươi và hắn gia tăng một phần ba thu nhập.”
“Có quỷ mới tin… Nói nghe một chút đi.” Vừa nghe có thể kiếm được tiền, thái độ của Nghê Khuông lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.