Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 446 - Chương 446. Chiêu Này Vừa Ra, Văn Đàn Tất Loạn

Chương 446. Chiêu này vừa ra, văn đàn tất loạn
Chương 446. Chiêu này vừa ra, văn đàn tất loạn

“Ngươi giúp ta viết xã luận trước đi.”

“Xã luận gì?”

“Rất đơn giản. Tiêu đề chính là “Mặt mũi, lớp vải lót và bụng, niềm kiêu hãnh cuối cùng của một công ty thực phẩm sắp phá sản.”

Nghê Khuông trợn mắt: “Ngươi hung ác quá rồi đấy. Cho dù ngươi không chỉ đích danh tên của người ta, mọi người cũng biết công ty đó là công ty nào. Ngươi nhất định phải cạo chết Vĩnh Khang sao?”

“Không phải ta muốn cạo chết mà là ta muốn thu mua nó.” Thạch Chí Kiên nói: “Bây giờ Đới Phượng Niên và ta đang chơi trò chơi kiên trì, xem ai có thể kiên trì đến cùng. Cho nên ta chỉ thêm chút lửa mà thôi.”

“Ngươi làm thế nào mà mua Vĩnh Khang? Ngươi kiếm tiền ở đâu chứ?” Nghê Khuông kinh ngạc. Vừa rồi Thạch Chí Kiên còn than thiếu tiền mà.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Không phải vừa nãy có hai trăm nghìn sao?”

“Cái gì? Ngươi chuẩn bị dùng hai trăm nghìn mua Vĩnh Khang?” Nghê Khuông mở to mắt. Ngay cả Đầu To cũng không tưởng tượng nổi.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Chỉ cần ngươi viết bài xã luận thật tốt, đừng nói hai trăm nghìn, một trăm nghìn thôi cũng đủ.”

Nghê Khuông và Đầu To không hiểu được, cấu trúc não bộ của doanh nhân và người viết sách có lẽ khác nhau.

“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi viết bài xã luận này. Nhưng vừa rồi ngươi có nói sẽ giúp hai chúng ta kiếm tiền…”

“Rất đơn giản.” Thạch Chí Kiên nói: “Sau khi xuất bản một chương, hãy thêm dòng chữ “Xin bình luận và khen thưởng”.”

“Cái gì?”

“Có nghĩa là ngươi và độc giả có sự tương tác chặt chẽ. Mọi người đọc truyện, nếu thích các ngươi, bọn hắn nhất định sẽ đưa ra bình luận cho chương truyện của các ngươi. Nếu bọn hắn thích, bọn hắn sẽ trực tiếp khen thưởng cho các ngươi. Một đồng, hai đồng, thậm chí mười đồng, một trăm đồng cũng được. Ngươi có thể liên hệ với tòa báo, chia ba bảy, chia bốn sáu, yêu cầu tờ báo đưa ra chuyên mục bình luận và khen thưởng dành riêng cho ngươi. Khen thưởng nhiều thì các ngươi sẽ kiếm được nhiều.”

“Cái này mà cũng có thể sao?” Nghê Khuông và Đầu To mở to mắt, cảm thấy suy nghĩ này của Thạch Chí Kiên chẳng khác nào “thiên mã hành không”, không thể tưởng tượng được.

“Tuyệt đối đừng đánh giá thấp năng lực của người mê truyện.” Thạch Chí Kiên nghiêm túc nói: “Bọn hắn thích các ngươi, các ngươi nhất định phải thích bọn hắn. Tương tác với nhau là điều bắt buộc! Hãy tưởng tượng, một người thích truyện của ngươi viết bình luận về truyện của ngươi được đăng trên báo, đó là một cảm giác vui sướng đến cỡ nào? Người mê truyện của ngươi thưởng cho ngươi mười đồng sẽ được sắc phong làm Đà chủ, năm mươi đồng thì được làm Chưởng môn, một trăm đồng thì sắc phong làm Minh chủ. Mức thưởng của bọn hắn được đăng công khai trên báo, nhất là minh chủ đại nhân đứng hàng đầu bảng kia, uy phong đến cỡ nào, vinh dự đến cỡ nào?”

“Hãy yêu thương người mê truyện của ngươi. Bọn hắn là cha mẹ áo cơm của các ngươi đấy. Lấy tiền của cha mẹ không đáng xấu hổ. Ngược lại, đây là sự tôn trọng bọn hắn.”

Nghê Khuông và Đầu To bị lời nói của Thạch Chí Kiên chinh phục. Trên đời này làm gì có chuyện ăn mày mà còn dõng dạc như thế. Đúng là thế gian hiếm có.

Cuối cùng, Thạch Chí Kiên còn bổ sung thêm một câu: “Chiêu này vừa ra, văn đàn tất loạn. Hai vị nhớ cẩn thận.”

Cổng chính.

Nhìn Thạch Chí Kiên chậm rãi lái xe rời đi rồi biến mất trong bóng đêm, Nghê Khuông và Đầu To vẫn còn chưa bình tĩnh lại.

Bình luận truyện?

Bảng khen thưởng của người mê truyện?

Có tác dụng không?

Có ai đầy đủ đến mức bỏ tiền ra khen thưởng cho truyện không?

Hắt xì! Đới Phượng Ny ngồi xổm trong nhà vệ sinh lén xem truyện võ hiệp trên Minh Báo.

Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Đới thị đã trải qua thời khắc u ám nhất.

Đối mặt với sự chiếm đoạt của Thiệu thị và Viễn Đông, tập đoàn Đới thị thiếu chút nữa bị tách rời. Cũng may anh trai của nàng Đới Phượng Niên đủ sắc bén, trong thời khắc nguy nan đã ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng mới tạm thời ổn định thế cục.

Hiện tại, bốn mảng kinh doanh chính của tập đoàn Đới thị không giữ được, đoán chừng sẽ bị Thiệu Nghị Phu và Khâu Đức Vượng chiếm đoạt.

Nhưng Đới Phượng Niên vẫn làm tổng giám đốc tập đoàn Đới thị như cũ.

Còn nàng, nàng vẫn bám trụ Vĩnh Khang đối đầu với Thần Thoại của Thạch Chí Kiên, nhìn xem ai lộ ra con át chủ bài trước.

“Haiz, công ty vẫn đang thiếu tiền.” Đới Phượng Ny thở dài một tiếng.

Bởi vì thiếu tiền, tiểu minh tinh Hồ Diễm Ny mà nàng bao nuôi đã ôm hết tiền đi, không hề nhớ đến ân tình của nàng, ngay cả một sợi lông cũng không để lại cho nàng.

Sau đó, ngay cả tiền lương của nhân viên Vĩnh Khang cũng không phát nổi vào dịp Tết. Năm ba ngày lại có người biểu tình.

Cũng may Đới Phượng Ny nàng không phải ăn chay, trực tiếp chạy đến tìm những người kia, dập tắt ngọn đuốc biểu tình.

Hiện tại tên khốn Thạch Chí Kiên vẫn không thấy tin tức, cũng không biết hắn đang giở trò gì.

Nếu hắn kéo dài thêm thời gian, thế cục của Vĩnh Khang lại càng thêm lúng túng.

Nghĩ đến đây, Đới Phượng Ny không khỏi cảm thấy đau đầu, cũng chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh lén lút coi tiểu thuyết võ hiệp, có như vậy mới có thể hóa giải phiền não trong đầu của nàng, còn có một bụng ủy khuất.

Hết chương 446.
Bình Luận (0)
Comment