Đới Phượng Ny đọc chương mới nhất của tiểu thuyết Sở Lưu Hương.
Không thể không nói, chương này thật tuyệt, khiến Đới Phượng Ny đọc như say như mê.
Điều khiến Đới Phượng Ny hài lòng chính là phần cuối chương không quảng cáo mì tôm nước ngọt cho tên khốn Thạch Chí Kiên kia, nhất là câu đáng chết “Sở Hương Soái giới thiệu, mì tôm nước ngọt Thạch sư phụ ngon tuyệt.”
“Không còn nhìn thấy quảng cáo cho tên khốn kia nữa, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ồ, đây là cái gì? Bình luận khen thưởng truyện?”
Suy nghĩ cả nửa ngày, Đới Phượng Ny mới hiểu ra cái này là cái gì. Nhân lúc tâm trạng đang vui, đồng thời cảm thấy phương pháp này rất mới mẻ, nàng nhịn không được lấy bút điền tên giả vào cột, Hỏa Phượng Hoàng.
Nàng thoải mái nói: “Bổn mỹ nữ khen thưởng một trăm đồng.”
Mặt mũi, lớp vải lót và bụng, niềm kiêu hãnh cuối cùng của một công ty thực phẩm sắp phá sản.
Bịch. Đới Phượng Niên đập mạnh tờ báo xuống mặt bàn, giận không kềm được: “Thạch Chí Kiên, ngươi đúng là khinh người quá đáng.”
Có thể nghĩ phản ứng của xã hội sau khi bài xã luận này được xuất bản sẽ như thế nào.
Không để ý đến sống chết của công nhân viên chức, chỉ lo mặt mũi mà thôi. Anh em Đới thị sẽ bị mọi người chửi mắng, mắng vì giả bộ hảo hán, mắng bọn hắn chết cũng không nhận thua.
Sư gia Tô và Trần Bưu đứng bên cạnh đều im lặng. Nhất là sư gia Tô chưa bao giờ nhìn thấy đại thiếu gia giận dữ như thế. Hắn không nhịn được, nói: “Thiếu gia bớt giận. Bây giờ họ Thạch rõ ràng đang bỏ đá xuống giếng, muốn hại chúng ta đến chết mà.”
“Chẳng lẽ ta không biết sao, còn chờ ngươi dạy?” Sau khi công ty xảy ra chuyện, tính tình của Đới Phượng Niên trở nên nóng nảy hơn. Từ một công tử hiền lành nho nhã biến thành một con bạo thú lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình.
“Gọi Từ Thế Huân cho ta, nói ta muốn mượn vũ trường của hắn nói chuyện với tên họ Thạch một chút.”
“Thiếu gia, ngươi muốn chủ động… nhượng bộ?” Sư gia Tô cảm thấy kinh ngạc.
Từ Thế Huân là đồng đảng của Thạch Chí Kiên. Gặp Thạch Chí Kiên ở địa bàn của đối phương, chẳng phải nói hắn khuất phục và chấp nhận sự hèn nhát của mình sao?
Đới Phượng Niên hít sâu một hơi, bình ổn lại sự nóng giận vừa nãy.
Hai tay của hắn khẽ vuốt mái tóc ra đằng sau, cằm khẽ nhếch lên, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt lộ ra một sự nham hiểm: “Nhượng bộ? Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Giọng điệu của hắn tràn ngập sát cơ.
…
Thạch Chí Kiên nhận được điện thoại của Từ Thế Huân hẹn hắn đến nhà gặp mặt.
Thạch Chí Kiên cũng không hỏi nhiều. Hắn nghĩ lần đầu tiên đến nhà họ Từ, nhiều ít cũng phải mua vài món quà mới được.
Vừa mới xong năm mới, còn chưa đến mười lăm tháng Giêng, rất nhiều cửa hàng bách hóa vẫn còn bày biện đồ tết.
Thạch Chí Kiên không mua đồ gì quá đắt tiền. Nhà họ Từ giàu có, đoán chừng không thiếu đồ tốt.
Vì vậy, Thạch Chí Kiên tùy ý mua một số đặc sản địa phương của Trạm Giang như bánh trung thu Ngô Xuyên, trứng vịt Hải Biên, còn có khoai lang hảo hạng.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Lão gia tử họ Từ là người Trạm Giang. Hắn tặng món quà này là hợp lý nhất.
Hắn lái xe từ vịnh Đồng La đến khu biệt thự hoa viên sườn núi đường Hatton phía Tây cảng đảo.
Đến cổng chính của biệt thự, Thạch Chí Kiên dừng xe lại. Cách từ xa, hắn đã nhìn thấy tùy tùng của tam thiếu A Tường đang chổng mông lau chiếc xe Bentley màu xanh vỏ cau.
Trước kia, Thạch Chí Kiên đã từng ngồi chiếc xe này mấy lần. Khi đó hắn vẫn còn là quỷ nghèo của Thạch Giáp Vĩ. Mỗi lần ngồi lên chiếc xe này, đám hàng xóm của hắn ở Thạch Giáp Vĩ đều kinh ngạc không thôi.
Thạch Chí Kiên bước qua, kêu to: “A Tường.”
A Tường miệng ngậm điếu thuốc, đang lau đèn xe. Nghe tiếng gọi, hắn lập tức quay đầu lại. Khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn vội phun điếu thuốc ra, cúi đầu khom lưng nói: “Thì ra là Thạch tiên sinh, ngươi tìm tam thiếu sao?”
“Tam thiếu gọi điện thoại bảo ta đến đây. Thế nào, ngươi đang lau xe sao?”
“Đúng vậy, chiếc xe này đã được lái đi khắp nơi trong dịp Tết Nguyên đán. Ta đang lau chùi và bảo dưỡng nó một chút.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy một điếu thuốc khác nhét vào miệng A Tường: “Hút thuốc đi chứ, cần chi phải nhổ ra?”
“Không lịch sự.”
“Chúng ta cũng không phải người ngoài.” Thạch Chí Kiên đích thân giúp A Tường đốt thuốc.
A Tường thấy Thạch Chí Kiên làm như vậy, xương cốt toàn thân như muốn nhũn ra.
Có thể nói, hắn tận mắt nhìn thấy sự phát triển của Thạch Chí Kiên, từ một tên tiểu tử nghèo ở Thạch Giáp Vĩ, lắc mình một cái biến thành phú ông ngàn vạn. Đây chính là thiên đại kỳ tích.
Người như vậy bây giờ lại đốt thuốc cho hắn. Nếu truyền ra ngoài, A Tường hắn còn không chết vì hư vinh sao?
“Tam thiếu đâu? Bên trong hở?”
“Còn có thể làm gì nữa? Năm mới thì đi thăm họ hàng, vất vả lắm mới một nhà đoàn tụ.”
A Tường vừa hút thuốc vừa vui vẻ nói: “Sức khỏe của lão gia không tốt, có khả năng không trụ được lâu. Đại thiếu gia, nhị thiếu gia và tam thiếu gia đều nôn nóng. Bây giờ trong nhà thần hồn nát thần tính. Người làm công giống như ta thay vì ở trong nhà, chi bằng ra ngoài lau xe hít thở không khí.”
Thạch Chí Kiên hiểu ý, dựa vào xe hút thuốc với A Tường, nghe ngóng nội tình nhà họ Từ một chút. Lúc này, hắn mới mang quà bước vào biệt thự nhà họ Từ.