Thạch Chí Kiên đã hiểu ra vì sao tam thiếu gia lại gọi hắn đến: “Đúng vậy, ta có chuyện rất quan trọng cần tìm hắn.”
Từ Quang Chu gật đầu: “Các ngươi đi đi, nhưng đừng đi chơi quá muộn, đi sớm về sớm.”
“Vâng.” Từ Thế Huân sảng khoái đồng ý, lấy lại tinh thần nói: “Chúng ta không phải ra ngoài chơi. Chúng ta bàn chuyện làm ăn, rất nghiêm túc.”
Từ Quang Chu không nghe hắn giải thích, chỉ vẫy tay ra hiệu bọn hắn có thể ra ngoài.
Thạch Chí Kiên và Từ Thế Huân bước ra khỏi phòng khách. Đại thiếu gia Từ Thế Kiến bước lại gần, xum xeo đấm hai chân cho Từ Quang Chu, bắt đầu hóng gió: “Cha, ta nhìn sao cũng không thấy tên Thạch Chí Kiên kia là người tốt, hành vi thì ngả ngớn, lời nói thì lỗ mãng. Tam đệ qua lại với hắn, ta cảm thấy rất lo lắng.”
Từ Thế Văn nói: “Ta thấy người bạn này của tam đệ được đấy, ít nhất cũng thuận mắt.”
Từ Thế Kiến trừng em trai của mình: “Thứ gì ngươi cũng làm trái ta cả, ngươi có ý gì chứ?”
“Ta có ý gì, ngươi rõ ràng nhất còn gì. Cuộc họp hội đồng quản trị công ty vận tải biển sắp diễn ra, đại ca ngươi ngồi ở vị trí chủ tịch lâu như vậy, cũng nên nhúc nhích rồi chứ?”
“Thế nào, ngươi cũng muốn ngồi?”
“Vì sao lại không thể?”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.”
Từ Quang Chu thấy hai đứa con trai đấu võ mồm với nhau, chỉ hừ lạnh một tiếng, hai người lập tức ngậm miệng.
Từ Quang Chu quay mặt nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên, ung dung nói: “Ông trùm thế cuộc, khí tượng kiêu hùng.”
Từ Thế Kiến và Từ Thế Văn đều kinh ngạc.
Bọn hắn không ngờ cha của mình lại đánh giá cao Thạch Chí Kiên như thế.
…
“Ngươi gọi điện thoại cho ta là để ta đến “cứu giá” ngươi hay sao?”
Thạch Chí Kiên cảm thấy khó chịu với “mưu lược” của Từ tam thiếu.
Từ Thế Huân cười toe toét kéo cánh tay của Thạch Chí Kiên: “Sao ta có thể ích kỷ như vậy được chứ? Ta gọi ngươi đến cũng là vì muốn giúp ngươi một chút.”
“Ý gì đây?”
“Đới Phượng Niên gọi điện thoại cho ta, nhờ ta sắp xếp mời ngươi đến gặp hắn một lần để nói chuyện. Địa điểm là vũ trường Bobo của ta.”
“Ta biết giữa ngươi và Đới Phượng Niên có mâu thuẫn, nhưng ta cũng biết ngươi muốn thu mua Vĩnh Khang của hắn. Thay vì chơi trò kéo dài, chi bằng đưa ra một cái giá, như vậy là có thể giải quyết được.”
Thạch Chí Kiên nghe xong, lập tức hiểu ra bài xã luận của Nghê Khuông đã có tác dụng.
“Như vậy cũng tốt, ta cũng muốn chân thành đối mặt với hắn một lần. Mỗi người đưa ra ý kiến của mình.”
“Như vậy mới đúng.”
Từ Thế Huân ôm cổ Thạch Chí Kiên, siết đầu của đối phương vào vai của mình: “Lần đầu tiên ta làm người trung gian, ít nhiều cũng phải nể mặt ta chứ. Chờ sau khi xong chuyện rồi, ngươi lấy được Vĩnh Khang, ngươi mời ta ăn cơm cũng không muộn. Con người của ta không quan trọng gì đâu. Nghe nói gần đây ngươi đang bán bảo, ngươi mời ta ăn bào ngư nhé.”
Thạch Chí Kiên bị Từ Thế Huân siết cổ cảm thấy hai chữ “bán bảo” cực kỳ chói tai: “Bào ngư thì không có, nhưng nắm đấm thì có, ngươi có muốn hay không?” Hắn làm bộ như muốn đánh Từ Thế Huân.
Từ Thế Huân vội buông hắn ra: “Khá lắm, lấy oán trả ơn. Không ăn bào ngư thì thôi, vậy ngươi sắp xếp cho ta nhiều mỹ nhân đi. Gần đây ta ăn rất nhiều hàu để bồi bổ.”
Thạch Chí Kiên chỉnh lại cà vạt của mình: “Cũng không biết ai nói mình là trường kiếm si tình, si tâm đối với Nhiếp Vịnh Đàn không thay đổi. Bây giờ lại đòi ta kiếm mỹ nhân, không sợ ta vạch trần ngươi à?”
Từ Thế Huân thở dài một tiếng: “Ngươi còn mặt mũi nào mà nói như vậy. Ta không nên giới thiệu ngươi quen biết với Nhiếp Vịnh Đàn. Sau cái lần giới thiệu các ngươi làm quen với nhau, ta phát hiện nàng luôn mất hồn mất vía với ngươi. Lần nào ngươi đến vũ trường, nàng cứ mắt đi mày lại với ngươi. Ta từ ánh mắt giao lưu giữa ngươi và nàng đã sớm nhìn ra được bốn chữ, gian phu dâm phụ. Cho nên ta nhận mệnh thôi. Thay vì cứ hái quả dưa ngọt Nhiếp Vịnh Đàn, chi bằng ngắt những quả dưa nhỏ trên đất hoang thì hay hơn. Cái này gọi là gì nhỉ? Dùng số lượng bù chất lượng.”
Trong lúc nói chuyện, A Tường đã lái xe đến.
Thạch Chí Kiên móc chìa khóa, chuẩn bị lái xe của mình, Từ Thế Huân bước lên xe Bentley, chỉ vào chiếc Volkswagen màu đen của Thạch Chí Kiên: ‘Đây là Hào cà thọt tặng ngươi à? Lỗi thời rồi, đổi chiếc xe khác đi. Ta nói thật với người, vũ khí lợi hại nhất khi tán gái là xe sang. Nói ngươi không tin đâu, khi ta lái chiếc Bentley của mình đến những ngôi trường nổi tiếng ở Hồng Kông, những nữ hài xinh đẹp thích phù phiếm đó sẽ ngay lập tức tụ tập quanh ta. Chỉ cần ngươi miệng lưỡi ngọt ngào một chút, ngươi muốn cưa đổ mấy em thì cưa, cưới về làm vợ lẽ cũng được.”
Mắt Thạch Chí Kiên trợn trắng: “Coi chừng ngồi tù đấy.”
Từ Thế Huân khịt mũi coi thường: “Ta không hẹn hò với trẻ vị thành niên. Ta rất có hiểu biết, nhất định phải tròn mười tám tuổi mới cua.”
“Ngươi đúng là một tên cặn bã.”
“Mục tiêu cuối cùng của ta là cặn thuốc, là cặn thuốc bị nữ nhân ép khô.”
Thạch Chí Kiên lắc đầu. Vị tam thiếu này đúng là không cứu nổi.