“Lão Vương, ngươi hãy sắp xếp căn phòng tốt nhất trong vũ trường của chúng ta, đồng thời chuẩn bị cho ta rượu và thức ăn ngon nhất. Tuyệt đối không phải loại bào ngư vi cá mà người nghèo hay ăn đâu nhé. Tối nay ông chủ của ngươi muốn mời khách. Đương nhiên, hóa đơn mời khách không phải ta trả mà là đại thiếu Đới Phượng Niên. Cho nên, ngươi nhất định phải dùng những thứ đắt tiền nhất. Nếu không, sẽ không lịch sự.”
Để kiếm tiền cho vũ trường của mình, Từ Thế Huân Từ tam thiếu cũng phí hết công sức, “ân cần dạy bảo” quản lý Vương Kim Phát với biệt danh Remy Martin của vũ trường.
“Rượu thịt thôi thì chưa đủ, ngươi nhất định phải chọn mấy em kim bài của vũ trường ta ra bồi rượu. Đúng rồi, là Jenny, Jody, còn có Angela. Cứ tính hết cỡ cho các nàng. Khi tính tiền, ta sẽ nói với Đới đại thiếu, chúng ta có thể giảm giá 20% rượu thịt nhưng tiểu thư thì không.”
Vương Kim Phát đi đằng sau Từ Thế Huân cố gắng ghi nhớ từng câu từng chữ của tam thiếu, ngoài miệng nói: “Tam thiếu, bữa ăn này tối thiểu nhất cũng phải tám nghìn.”
“Không, ghi hai chục nghìn cho ta. Một bàn lẩu của tên gia hỏa A Kiên kia đã là mười nghìn, ta phải vượt qua hắn, tối thiểu nhất cũng phải gấp đôi.”
Vương Kim Phát hít sâu một hơi. Hai mươi nghìn một bàn rượu thịt? Đầu của vị Đới đại thiếu kia phải lớn đến cỡ nào mới được?
Thạch Chí Kiên ở bên cạnh nói: “Ngươi đừng nên so sánh với ta. Ta làm ăn đứng đắn. Ngươi lại muốn cái tên Đới đại thiếu coi tiền như rác kia xấu hổ à?”
“Ta là người trung gian, ta chiếm chút tiện nghi của hắn có sao đâu. Ai bảo hắn liên hệ với ta trước, bảo ta gọi cho ngươi? Nói trắng ra, tối nay hắn mới là đại đông gia.”
Vương Kim Phát bên cạnh lập tức nịnh nọt Từ Thế Huân, giơ ngón tay cái lên: “Ông chủ đúng là khôn khéo.”
Thạch Chí Kiên nguýt hắn một cái.
Vương Kim Phát vội giơ ngón tay cái lên với Thạch Chí Kiên: ‘Nhị ông chủ rất thành thật.”
Từ Thế Huân nói xong, hắn ngẩng đầu bước thẳng vào vũ trường, bắt đầu thị sát công việc.
Thạch Chí Kiên móc cái bóp da từ trong ngực ra, dùng ngón tay kẹp một xấp tiền mặt đưa cho Vương kim Phát: “Ta đến vội quá không chuẩn bị bao lì xì. Ngươi cầm số tiền này đi phát cho nhân viên, xem như lì xì bổ sung.”
Sau khi đưa tiền cho Vương Kim Phát xong, hắn vỗ vai của đối phương: “Năm trăm trong đó là của ngươi.”
Vương Kim Phát lập tức mặt mày hớn hở, cúi đầu khom lưng với Thạch Chí Kiên, một lần nữa giơ ngón tay cái lên: “Nhị ông chủ chẳng những thành thật mà còn rất nhân nghĩa.”
Đợi đến khi Thạch Chí Kiên bước vào vũ trường xong, lúc này Vương Kim Phát mới thấm nước bọt đầu ngón tay rồi bắt đầu đếm tiền.
Đếm xong, tổng cộng ba nghìn.
Hắn líu lưỡi nói: “Hào phóng thật.” Hắn lấy ra năm trăm nhét túi, nghĩ nghĩ làm sao lại lấy thêm ba trăm. Hắn đang định cho vào trong túi, một nam phục vụ của vũ trường chạy đến nịnh nọt: ‘Nhị ông chủ đúng là tết, lì xì nhiều như vậy.”
Vừa rồi hắn có nghe thấy lời của Thạch Chí Kiên nói. Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Vương Kim Phát.
Vương Kim Phát cau mày, vội rút một trăm đô la đưa cho đối phương: “Này, lì xì của ngươi. Cầm chắc đấy.”
Nam phục vụ cười hì hì, đưa lại một trăm đô la cho Vương Kim Phát: “Quản lý Vương, ngươi khách sáo quá rồi. Ngươi lấy ba trăm này cũng được, số tiền còn lại ta giúp ngươi phát.”
Vương Kim Phát dùng ngón tay chỉ vào đầu đối phương: “Ngươi đừng có mà cười đùa tí tửng với ta. Lì xì phát như thế nào, trong đầu ta đã tính toán sẵn.”
Nói xong, hắn rút hai trăm đô la đưa cho đối phương: “Cầm tiền rồi câm miệng cho ta. Nhớ kỹ, cái gì cần nói thì nói, không cần nói thì giữ trong bụng. Nếu để ta biết ngươi lắm miệng, ngươi không có quả ngon để ăn đâu. Mau biến xuống làm việc đi.”
Nam nhân viên cầm hai trăm, vui vẻ vâng một tiếng rồi rời đi.
Vương Kim Phát khó chịu chùi chùi cái mũi. Hắn không thích cảm giác bị người ta uy hiếp.
Nhưng nghị đến vị đại thiếu đại đầu to Đới Phượng Niên tối nay, Vương Kim Phát lại cảm thấy sự khó chịu của mình chẳng qua chỉ là cái lông mà thôi.
Một bữa cơm hai mươi nghìn.
Thử hỏi một đại thiếu sắp phá sản làm sao mà trả được bữa cơm này?
Sau khi đưa ba nghìn đô la Hồng Kông cho Vương Kim Phát xong, Thạch Chí Kiên bước vào trong vũ trường.
Hắn định đến phòng thay đồ gặp Nhiếp Vịnh Đàn. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại thôi. Nha đầu đó gần đây rất bận rộn. Kinh doanh của vũ trường càng lúc càng tốt, nàng cũng ngày đêm điên đảo, nhiều khi không về nhà.
Thạch Chí Kiên không biết hai người gặp mặt nên nói cái gì. Nếu chẳng may tế bào văn nghệ của nữ hài đó tràn lan, lại muốn hắn giúp nàng sáng tác bài hát, vậy thì khó cho hắn rồi.
Thạch Chí Kiên đang định băng qua đại sảnh đến phòng đã đặt trước, hắn chợt thấy đằng trước có người cãi nhau. Một người trong đó là quản lý của vũ trường, hình như tên là Hỏa Thỉ.
Đối diện Hỏa Thỉ là một thanh niên tóc dài, thái độ kiêu ngạo.
“Trần Huy Mẫn, tên khốn ngươi còn dám đánh ta. Ngươi có tin lão tử đuổi việc ngươi hay không?” Hỏa Thỉ ôm gương mặt bị đánh sưng vù, quát lớn với thanh niên tóc dài.
“Đúng vậy, ngay cả Hỏa Thỉ ca cũng dám đánh. Trần Huy Mẫn, đầu óc của ngươi có phải bị nhúng nước rồi hay không?”