“Còn không mau xin lỗi Hỏa Thỉ ca đi.”
Hai nam nhân bên cạnh chống nạnh, cáo mượn oai hùm nói.
“Bảo ta xin lỗi hắn à? Nằm mơ đi.” Thanh niên tóc dài tên Trần Huy Mẫn khinh thường phun nước bọt xuống đất.
“Tất cả mọi người đều làm công ăn lương. Hắn ỷ mình là quản lý thì muốn đùa giỡn con gái nhà người ta sao, lại còn bóp mông người ta nữa. Loại khốn kiếp như vậy, ta gặp một lần sẽ đánh cho một lần.”
“Ta đùa giỡn với nữ hài kia thì có liên quan gì đến ngươi. Ngươi đừng tới đây, nếu tới, ta gọi người đấy.” Hỏa Thỉ thấy Trần Huy Mẫn từng bước một đến gần, không nhịn được lùi lại, miệng quát lớn.
“Hai người các ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì? Lên đi.” Hỏa Thỉ quay sang hô lớn với hai nam nhân viên phục vụ.
Hai người kia chỉ cáo mượn oai hùm, nào dám lên chứ: “Hỏa Thỉ ca, ngươi cố gắng chịu trận. Chúng ta đi gọi người đến giúp ngươi.”
“Gọi cái quỷ đấy. Đánh chết hắn đi.” Hỏa Thỉ nói xong, hắn lấy hết dũng khí phóng về phía Trần Huy Mẫn.
Trần Huy Mẫn thấy hắn vọt tới, nhanh chóng tát thật mạnh vào mặt của đối phương.
Thạch Chí Kiên từ khoảng cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy răng của Hỏa Thỉ bị đánh văng ra ngoài.
“Ối, hắn bị điên rồi.”
“Mau gọi quản lý Vương.”
“Chết người rồi.”
Một đám nhân viên phục vụ la to.
Lúc này Thạch Chí Kiên bước tới: “Các ngươi ồn ào gì thế? Còn không mau đi làm việc đi.”
“Ngươi là ai? A, là Thạch tiên sinh.”
Đám nhân viên phục vụ nhận ra Thạch Chí Kiên.
Mặc dù Thạch Chí Kiên không thường xuyên đến vũ trường nhưng hắn cũng có 30% cổ phần ở đây. Nơi này ngoại trừ Từ Thế Huân là ông chủ lớn nhất, hắn chính là ông chủ thứ hai tiếng tăm lừng lẫy.
Cộng thêm Thạch Chí Kiên rất đẹp trai, vì thế rất nhiều nữ phục vụ đều âm thầm coi hắn là bạch mã hoàng tử. Nam phục vụ thì coi hắn là tình địch, là thần tượng để phấn đấu.
“Là như vầy, Thạch tiên sinh. Tên Trần Huy Mẫn kia đánh Hỏa Thỉ ca. Hỏa Thỉ ca ngay cả răng cũng bị hắn đánh rớt.”
“Đúng vậy, ta bị đánh.” Hỏa Thỉ làm ra vẻ tội nghiệp chạy đến, há miệng lộ ra cái lợi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Thạch Chí Kiên cau mày, nhìn Trần Huy Mẫn: “Tại sao ngươi lại đánh hắn?”
Trần Huy Mẫn trả lời: “Hắn ăn hiếp nữ nhân.”
Thạch Chí Kiên lại nhìn Hỏa Thỉ, nhìn thẳng vào hai mắt của đối phương: “Hắn nói có đúng không?”
“Ơ, cái này…” Hỏa Thỉ không dám đối mặt với ánh mắt sắc bén của Thạch Chí Kiên, cúi đầu nói.
Một nhân viên phục vụ bên cạnh nói: “Hỏa Thỉ ca chỉ đùa giỡn với A Mai.”
“Chó chết.” Thạch Chí Kiên chửi tục: “Có người bóp mông em gái của ngươi, ngươi cũng nói là đùa giỡn.”
Người kia lập tức cúi đầu không dám lắm miệng.
“Còn ngươi, tại sao ngươi lại giúp A Mai ra mặt?” Thạch Chí Kiên quay lại hỏi thanh niên tóc dài tên Trần Huy Mẫn. Mặc dù hắn mặc vest và quần dài của người phục vụ vũ trường, nhưng thực chất bên trong con người lại phát ra hơi thở kiêu ngạo và ngang ngược, nhất là cặp mắt, lập lòe giống như sói, vô cùng hung ác.
“A Mai đã giúp ta.” Trần Huy Mẫn nói: ‘Trước kia ta lăn lộn trong các băng đảng, sau đó làm quản lý trại giam, rồi bị cách chức thất nghiệp. Là A Mai đã giới thiệu công việc này cho ta làm.”
“Tại sao ngươi không báo cáo với cấp trên để giải quyết?” Thạch Chí Kiên đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu hỏi Trần Huy Mẫn.
Trần Huy Mẫn nhìn thoáng qua Hỏa Thỉ bị hắn đánh cho mặt mũi sưng vù, còn có những người khác: “Công việc này khiến ta không vui. Ta dự định trước khi nghỉ việc cho tên kia một trận mà thôi.”
“Vậy bây giờ ngươi đánh xong chưa?”
“Đánh xong rồi.”
“Vậy còn không đi làm việc đi?”
“Ơ?”
Trần Huy Mẫn kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên. Hắn cho rằng Thạch Chí Kiên sẽ đuổi việc hắn, không ngờ…
“Thạch tiên sinh, tại sao ngươi…”
Hỏa Thỉ ca ôm mặt còn chưa nói hết lời, Thạch Chí Kiên tay kẹp điếu thuốc chỉ vào mặt của hắn: “Từ giờ trở đi, ngươi bị sa thải.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Thạch Chí Kiên khoát tay với bọn hắn, ra hiệu mọi người tránh ra, miệng ngậm điếu thuốc xuyên qua đại sảnh đến phòng đã đặt trước.
Đằng sau, Trần Huy Mẫn sùng bái nhìn theo Thạch Chí Kiên. Hắn làm việc ở đây không lâu, nhưng hắn đã nghe rất nhiều câu chuyện về Thạch Chí Kiên. Hôm nay được gặp một lần, quả nhiên sắc bén.
Lúc này, Thạch Chí Kiên lại lẩm bẩm một câu: ‘Quyền có Trần Huy Mẫn, cước có Lý Tiểu Long.”
…
Trong phòng bao sang trọng nhất của vũ trường Bobo, chiếc đèn chùm pha lê lớn nhập khẩu từ Pháp tỏa sáng, bên dưới là sàn đá cẩm thạch bóng nước của Ý, bàn ăn khổng lồ kiểu phương Tây bày đầy đủ các món ngon. Ngoài tê tê kiểu Trung Quốc, cầy hương, đông trùng hạ thảo, môi cá nhám còn có trứng cá muối phương Tây, gan ngỗng… bày đầy một bàn.
Nhìn “sự kết hợp giữa Trung Hoa và phương Tây” trước mặt, Jenny, Jody và Angela đều há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy những món ăn thịnh soạn như vậy, cũng là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy cách ăn uống đặc biệt như thế.
Trên bàn ăn, ngoài những món ăn độc đáo còn có các loại rượu hảo hạng như Ngũ Lương Dịch, Mao Đài, Royal Salute, Hennessy XO và Remy Martin.