Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 452 - Chương 452. Tuyệt Đối Không Nên Lãng Phí

Chương 452. Tuyệt đối không nên lãng phí
Chương 452. Tuyệt đối không nên lãng phí

Nhìn vào một bàn món ngon, “chủ nhân” bữa tiệc tối nay Đới Phượng Niên mang theo tâm trạng phức tạp bước vào phòng. Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua rồi nhìn Thạch Chí Kiên và Từ Thế Huân Từ tam thiếu.

Từ tam thiếu cởi áo khoác Armani của mình một cách rất tự tin, đưa nó cho Jenny xinh đẹp rồi cởi chiếc đồng hồ vàng Rolex mà hắn đang đeo cho Judy trang điểm lộng lẫy, cuối cùng hắn tháo cà vạt đưa cho Angela đang chờ một bên. Lúc này, hắn mới dùng ngón tay chỉ một bàn đầy rượu thịt, nói với Đới Phượng Niên: “Đới đại thiếu, ta giúp ngươi chuẩn bị những thứ này, ngươi có hài lòng không?”

“Hài lòng, tại sao ta lại không hài lòng chứ?” Đới Phượng Niên cố nặn ra nụ cười. Bị người khác xem như kẻ ngốc mà làm thịt, làm sao hắn nhìn không ra chứ?

“Nếu đã hài lòng, ngươi cứ ngồi xuống, có gì lát nữa hãy nói. Bây giờ chúng ta dùng chút rượu thịt đã.” Từ Thế Huân nói xong, hắn ngồi xuống đầu tiên.

Thạch Chí Kiên ra hiệu mời Đới Phượng Niên. Đới Phượng Niên cũng tìm chỗ ngồi xuống.

Thạch Chí Kiên cởi áo khoác vest, nhưng hắn không đưa cho Jody ngồi bên cạnh, trực tiếp khoác vào cái ghế sau lưng, lúc này hắn mới khoan thai ngồi xuống.

“Rượu đế, rượu Tây, ngươi uống cái nào?” Từ Thế Huân chỉ vào một bàn rượu ngon.

“Mao Đài đi.” Thạch Chí Kiên nói.

“Cũng được, ta không quen uống rượu Tây.” Đới Phượng Niên nói.

Từ Thế Huân thở dài: “Rượu Tây đắt lắm nhưng không sao. Hôm nay Đới đại thiếu tính tiền, nhưng số rượu này không thể hoàn lại. Đợi lát nữa ta cho người đóng gói mang về cho ngươi. Tuyệt đối không nên lãng phí.”

Khóe mắt Đới Phượng Niên giật giật hai lần.

Từ Thế Huân chớp mắt với Thạch Chí Kiên, ý hỏi ngươi có thấy ta sắc bén hay không? Nếu ta không phá đổ hắn, làm sao hắn có thể tùy tiện bán công ty đã phá sản của mình chứ.

Thạch Chí Kiên cảm thấy Từ Thế Huân đang gây cản trở chứ giúp được gì. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được hiện tại Đới Phượng Niên đang nằm ở biên giới bùng nổ.

Bàn ăn to như vậy cũng chỉ có Thạch Chí Kiên, Từ Thế Huân, Đới Phượng Niên, cùng với Jenny, Jody và Angela.

Các nam nhân không động đũa, chỉ uống rượu. Ba nữ nhân bồi rượu cũng không dám động đũa, chỉ có thể nhìn cả bàn thức ăn ngon mà chảy nước miếng.

Thạch Chí Kiên cầm ly rượu trong tay, ánh mắt vô tình cố ý nhìn Đới Phượng Niên.

Đới Phượng Niên vừa lúc cũng nhìn hắn.

Thạch Chí Kiên nói: “Đới tiên sinh, ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú với công ty Vĩnh Khang. Nếu như có thể, ta muốn chính thức thu mua nó.”

Đới Phượng Niên mỉm cười giơ ly rượu lên nhấp một ngụm. Rượu Mao Đài cay nồng thấm vào cổ họng, kích thích ánh mắt của hắn có chút phiếm hồng.

“Chuyện này chúng ta nói sau, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.”

“Là chuyện gì?”

Ánh mắt Đới Phượng Niên trở nên sắc bén, lửa giận dâng cao, đang định mở miệng chất vấn…

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa.

Quản lý Vương biệt danh Remy Martin của vũ trường cười hì hì bước vào, gương mặt tràn đầy sự nịnh nọt: “Từ thiếu, Đới thiếu, Thạch tiên sinh, các vị có hài lòng với các món ăn tối hôm nay không? Ta dẫn đầu bếp đến kính các vị một ly rượu.”

Ngay sau đó, một nam nhân mặc áo choàng trắng của đầu bếp từ phía sau bước ra, khuôn mặt đầy mỡ. Hắn nở một nụ cười già dặn, nói với mọi người: “Ta được các vị để mắt đến, cho ta chuẩn bị bàn tiệc này cho các vị. Đây cũng là lần đầu tiên ta làm một bàn tiệc Trung Tây kết hợp như vậy. Nếu như có chỗ nào không chu toàn, mong các ông chủ thứ lỗi cho.”

Nói xong, chỉ thấy đại đầu bếp bước đến trước bàn ăn, bưng ly rượu rót đầy rượu Mao Đài vào, sau đó nói: “Ly rượu này là ta kính các vị lão đại, uống trước rồi nói sau.”

Ban đầu, đầu bếp phải đến gặp những vị khách quý và nâng ly chúc mừng vốn là quy định của phương Tây.

Chẳng biết từ lúc nào nó được lưu truyền đến Hồng Kông, đồng thời còn biến thành thói quen, giống như chuẩn bị cả một bàn ăn ngon, nếu đầu bếp không lộ mặt để các đông gia khen ngợi vài câu thì quả thật rất có lỗi với chính mình.

Đầu bếp mập uống xong ly rượu, hắn đặt ly rượu xuống rồi nhìn Từ Thế Huân.

Từ Thế Huân chỉ vào Đới Phượng Niên sắc mặt âm trầm: “Đừng hiểu sai. Tối nay hắn là chủ nhà, để hắn nói vài câu mới đúng.”

Đầu bếp mập lập tức quay sang nhìn Đới Phượng Niên, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Đới Phượng Niên nhìn một bàn đầy rượu thịt. Hắn chẳng đụng đũa vào, nhận xét cái rắm.

“Rất ngon, không tệ.” Đới Phượng Niên lạnh lùng đáp lại.

Đầu bếp mập không chê lời bình luận ít chữ, lập tức mặt mày hớn hở: “Cảm ơn Đới thiếu đã đánh giá, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

Trong lúc Đới Phượng Niên cho rằng đầu bếp mập sẽ rời đi, mọi người có thể tiếp tục bàn chuyện chính, đầu bếp mập lại nâng ly rượu lên rót một ly, nói với Đới Phượng Niên: “Cảm ơn lời nhận xét, uống trước rồi nói sau.”

Đới Phượng Niên cau mày: “Được rồi, ngươi đi nấu ăn đi.”

“Không sao đâu, tửu lượng của ta tốt, ta có thể chịu nổi.”

Đầu bếp mập nói xong, lại tiếp tục rót rượu mời Từ Thế Huân và Thạch Chí Kiên, tự nhận mình lịch sự chu đáo, nhưng lại không biết hắn ở đây chướng mắt đến cỡ nào.

Hết chương 452.
Bình Luận (0)
Comment