Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 453 - Chương 453. Cẩn Thận, Nổi Giận Sẽ Hại Đến Gan

Chương 453. Cẩn thận, nổi giận sẽ hại đến gan
Chương 453. Cẩn thận, nổi giận sẽ hại đến gan

Mãi cho đến khi đầu bếp mập mời rượu xong rồi rời đi, Đới Phượng Niên cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Hắn đang định tiếp tục nói chuyện với Thạch Chí Kiên, Vương Kim Phát lại gõ cửa bước vào, cười đùa tí tởn: “Thật ngại quá, các vị, ta đến kính rượu.”

Đới Phượng Niên cắn răng, lẩm bẩm một câu: “Ta đánh chết ngươi.”

Mãi cũng chờ được đến lúc Vương Kim Phát mời xong một vòng rượu, đóng cửa bước ra ngoài.

Đới Phượng Niên một lần nữa ổn định lại cảm xúc, chuẩn bị nghiêm túc chất vấn Thạch Chí Kiên, cộc cộc cộc, tên khốn Vương Kim Phát lại quay lại.

“Các cô gái, tại sao các ngươi không mời rượu như vậy?” Vương Kim Phát nheo mắt nói với đám người Jenny.

Đới Phượng Niên không chịu nổi nữa: “Tên khốn kiếp kia, đi chết đi.” Đới Phượng Niên trực tiếp hất ly rượu ngay Vương Kim Phát vừa mới nhô đầu vào.

Vương Kim Phát không ngờ lại có tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống này. Trán của hắn vừa lúc bị ly rượu nện trúng, khiến cho rượu văng toàn bộ mặt của hắn.

“A!” Đám người Jenny kinh hô một tiếng.

Từ Thế Huân cũng ngẩn người, dường như không ngờ Đới Phượng Niên lại dám nổi bão trước mặt mình, còn trực tiếp dùng ly rượu ném vào cấp dưới của mình.

Chỉ có Thạch Chí Kiên là mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ly rượu, nói với Đới Phượng Niên đang tức giận: “Đới thiếu, cần chi phải tức giận như vậy chứ? Cẩn thận nổi giận sẽ hại đến gan.”

“Hại con mẹ ngươi đấy.” Đới Phượng Niên thẹn quá hóa giận. Biểu hiện nhã nhặn trước kia không còn, gương mặt trở nên dữ tợn.

“Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, bài xã luận đó cũng là do ngươi giở trò. Ngươi cho rằng ngươi bức Vĩnh Khang chúng ta đến đường cùng thì có thể thừa cơ ép giá sao? Ngươi vọng tưởng rồi.”

Thạch Chí Kiên không hề sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đới Phượng Niên: “Rốt cuộc là do ta vọng tưởng hay là ngươi ảo tưởng? Tình huống hiện tại của Vĩnh Khang là gì, ngươi rõ ràng nhất mà.”

Sắc mặt Đới Phượng Niên thay đổi.

Dù sao hắn cũng tung hoành giới kinh doanh nhiều năm, biết được địa thế mạnh hơn người, tráng sĩ chặt tay. Hắn cắn răng nói: “Được, coi như ngươi làm đủ tuyệt tình. Vĩnh Khang có thể bán cho ngươi. Ngoại trừ để cho em gái ta là Đới Phượng Ny tiếp tục đảm nhiệm chức giám đốc, ngươi chỉ cần bỏ ra hai triệu nữa là được, ta thành toàn cho ngươi.”

“Để em gái của ngươi tiếp tục làm giám đốc cũng không sao, nhưng hai triệu mà ngươi nói…”

Thạch Chí Kiên nheo mắt cười nói: “Hiện tại Vĩnh Khang còn xứng với con số đó không?”

Từ Thế Huân bên cạnh nói: “Đúng vậy, hiện tại Vĩnh Khang đang thiếu nợ, ai mua thì người đó thiệt thòi. Đến lúc đó người ta còn phải gánh luôn tiền nợ. Đới thiếu, ngươi nhất định phải suy nghĩ một chút.”

Đới Phượng Niên hừ một cái, chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên: “Vậy ngươi ra giá đi.”

“Hai trăm nghìn.” Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm rượu.

“Cái gì?” Đới Phượng Niên giật cả mình.

Ngay cả Từ Thế Huân cũng có chút kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên. Hắn ghé sát tai Thạch Chí Kiên thầm thì: “Chúng ta đã làm thịt hắn bằng một bàn tiệc lớn như vậy, ngươi ra tay có thể nhẹ hơn một chút được không?”

Thì thầm xong, Từ Thế Huân tiến đến bên cạnh Đới Phượng Niên: “Ngươi hỏi lại hắn lần nữa đi.”

Ánh mắt Đới Phượng Niên nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Được, ta sẽ hỏi lại lần nữa, rốt cuộc ngươi đồng ý trả bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm nghìn.” Thạch Chí Kiên trả lời rất rõ ràng: ‘Một xu cũng không nhiều hơn.”

Đới Phượng Niên bật cười. Hắn ngửa mặt lên trời cười to, cười xong hắn bỗng nhiên nhìn Thạch Chí Kiên, hai mắt đỏ bừng tràn ngập sự hung ác: “Xem ra ngươi muốn cắn chết hai trăm nghìn không nhả. Thật ngại quá, cho dù ta có bán Vĩnh Khang cho a miêu a cẩu, ta cũng không bán cho ngươi.”

“Thật sao? Nếu ngươi còn không chịu buông tay, ta không ngại nghiền nát Vĩnh Khang.”

“Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái này.” Thạch Chí Kiên cầm ly rượu đã uống được một nửa của mình hắt vào mặt Đới Phượng Niên: “Để ngươi tỉnh táo một chút, đừng lúc nào cũng cho rằng ngươi là tổng giám đốc tập đoàn Đới thị thì muốn làm gì thì làm. Bây giờ ngươi chỉ là con chó rơi xuống nước mà thôi.”

“Thạch Chí Kiên, ngươi đừng khinh người quá đáng.” Đới Phượng Niên đang định ra tay nhưng lại bị Từ Thế Huân ở bên cạnh giữ chặt: ‘Bớt nóng, bớt nóng. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành.”

Đới Phượng Niên lại không chịu bỏ qua. Một người vốn rất nho nhã lịch sự nhưng lại bị Thạch Chí Kiên kích thích như một con thú, nhe răng trợn mắt. Hắn bị Từ Thế Huân giữ chặt mà vẫn vung tay đá chân với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên vô cùng bình tĩnh, đứng dậy cầm áo khoác đang khoác trên ghế sau lưng khoác lên cánh tay, nói với Đới Phượng Niên: “Có vẻ như tối nay Đới thiếu rất tức giận, có gì ngày mai hãy nói.”

Không muốn nói chuyện với Đới Phượng Niên về việc thu mua Vĩnh Khang, Thạch Chí Kiên quay người mở cửa bước ra ngoài.

Đới Phượng Niên hô to ra bên ngoài: “Trần Bưu, ngươi chết ở đâu rồi? Đánh hắn cho ta.”

Hết chương 453.
Bình Luận (0)
Comment