Cách đó không xa.
Trần Bưu đang ngồi cách căn phòng của Đới Phượng Niên mấy cái bàn, cùng với bạn nối khố là sư gia Tô hút thuốc, chợt nghe Đới Phượng Niên la lên, hắn lập tức bắn bay điếu thuốc trong tay, giống như con hổ xuất lồng, cúi người xông ra, một tay chống lên bàn theo một tư thế rất xinh đẹp, cơ thể lăng không bay từ bàn này đến bàn kia, chỉ vài động tác mau lẹ đã bay đến trước mặt Thạch Chí Kiên. Tiếp theo, hắn dùng gót chân trái làm trục xoay, giơ đùi phải quét tới nửa người trên của Thạch Chí Kiên.
Vù!
Thế chân chắc khỏe.
Gào thét mang theo gió.
Thạch Chí Kiên có chút kinh ngạc. Hắn nghìn tính vạn tính cũng không tính tới Đới Phượng Niên lại chó cùng rứt giậu, dám xuống tay với mình.
Nhìn thấy một cú đá sắc bén hướng về phía mặt mình, đồng tử Thạch Chí Kiên giãn ra, hoàn toàn không kịp trốn tránh, trong lòng chỉ nổi lên ba chữ, chủ quan rồi.
Bịch một tiếng.
Một nắm đấm xuất hiện bên cạnh Thạch Chí Kiên, ngăn chính giữa cái chân của Trần Bưu.
Nắm đấm và chân của Trần Bưu va chạm vào nhau phát ra âm thanh ngột ngạt. Thân hình của Trần Bưu không khỏi chấn động, lảo đảo một cái.
Còn người thanh niên tóc dài giúp Thạch Chí Kiên ngăn lại một chân kia lại không nhúc nhích chút nào, đứng chắn đằng trước Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên từ đằng sau đã nhận ra đối phương là ai. Ngoại trừ thiết quyền Trần Huy Mẫn thì còn có ai có thể ngăn được một chân của Trần Bưu chứ?
Trần Huy Mẫn hoạt động nắm đấm, bẻ bẻ cổ. Mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của hắn, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hắn vô cùng phách lối.
Trần Bưu nổi giận gầm lên một tiếng lao về phía Trần Huy Mẫn, hai chân đá liên tiếp, đánh vào phần eo của Trần Huy Mẫn.
Trần Huy Mẫn không lùi lại. Thân thủ của Trần Bưu không giống xuất thân từ quyền quán truyền thống mà giống với phong cách Thái quyền. Mỗi một chân đều như cây gậy gỗ mang theo tiếng gió rít gào quét tới.
Trần Huy Mẫn không sợ hãi chút nào, giơ thiết quyền ngăn cản chân đang đá tới của Trần Bưu.
Trong lúc Trần Bưu đang lấy hơi, Trần Huy Mẫn nhe răng cười một tiếng: “Đến phiên ta rồi.”
Hắn nhảy lên, nắm đấm hung ác mang theo tiếng gió đánh tới Trần Bưu.
Trần Bưu quá sợ hãi: “Tam Triển Quyền của nhà họ Đàm.”
Trần Huy Mẫn nghe xong, lập tức thu quyền: “Ngươi cũng thức thời đấy.”
Sắc mặt Trần Bưu trở nên khó xử. Hắn đã biết được sâu cạn của đối phương, nếu cứ tiếp tục đánh sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Lúc này, Từ Thế Huân kéo Đới Phượng Niên đến.
“Mau xin lỗi đi. Uống nhiều rượu rồi làm ra chuyện như vậy, sau này làm sao mà gặp người?” Từ Thế Huân tạo bậc thang cho Đới Phượng Niên.
Đới Phượng Niên biết Trần Bưu đã mất đi cơ hội gây tổn thương cho Thạch Chí Kiên. Nếu bây giờ hắn còn cứng rắn chống đỡ tiếp, chỉ sợ sự việc khó kết thúc. Bây giờ hắn đành phải giả bộ say rượu chắp tay với Thạch Chí Kiên: “Thật ngại quá, vừa rồi ta uống hơi nhiều rượu… ngươi không sao chứ?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Không sao.”
Nói xong, hắn vung tay đánh vào mặt của Đới Phượng Niên.
“Ta không sao, nhưng ngươi có sao.”
Bốp!
Một quyền của Thạch Chí Kiên đánh thẳng vào mặt Đới Phượng Niên.
Đới Phượng Niên bị đánh đến lảo đảo.
“Đại thiếu.”
“Thiếu gia.”
Trần Bưu và sư gia Tô cùng nhau kêu lên sợ hãi.
Cũng may Từ Thế Huân đỡ Đới Phượng Niên, mới không để cho hắn té ngã.
Đới Phượng Niên chật vật vô cùng mới đứng vững được cơ thể. Trong lúc mọi người cho rằng hắn đang định nổi bão, chỉ thấy hắn chùi vết máu nơi khóe miệng: “Được, bây giờ chúng ta hòa nhau. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Ngươi một quyền, ta một quyền, công bằng với nhau.” Đới Phượng Niên giang tay, làm ra vẻ không quan trọng.
Thạch Chí Kiên bước đến trước, một phát nắm lấy vạt áo của Đới Phượng Niên: “Mẹ kiếp ngươi, chưa từng có người nào dám đối xử với ta như vậy. Ngươi là người đầu tiên.”
Đới Phượng Niên nhìn ánh mắt hung dữ của Thạch Chí Kiên, nhún vai, khóe miệng hiện lên nụ cười dữ tợn: “Câu nói này ta nên nói mới đúng. Ngươi là ai, tất cả mọi người đều biết rõ ràng. Chỉ là một tên nghèo kiết xác bước ra từ Thạch Giáp Vĩ mà thôi. Đới Phượng Niên ta ngã trong tay ngươi, đó mới là oan.”
“Ta là ai, chỉ sợ ngươi còn chưa rõ ràng lắm.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Là cái gì, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Trong lúc Đới Phượng Niên đang suy nghĩ câu nói này của Thạch Chí Kiên là có ý gì.
“Đại ca, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đới Phượng Ny vô cùng lo lắng chạy từ bên ngoài vũ trường vào.
“Phượng Ny, tại sao ngươi lại đến đây?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Công đoàn Vĩnh Khang đình công, tổ chức biểu tình quy mô lớn. Bây giờ cả Hồng Kông đang cười nhạo chúng ta.” Đới Phượng Ny cực kỳ nôn nóng.
Trước đó, công ty đã có dấu hiệu công đoàn bãi công và thị uy, nhưng tất cả đều bị nàng dùng tiền ép xuống.
Thật không ngờ chỉ một tiếng trước, đám công đoàn đã nhận tiền của nàng lại tiến hành đình công.
Chẳng những mang chuyện nàng đưa tiền nói ra, còn liên kết với công nhân nhà máy xuống đường giương biểu ngữ phản đối Đới Phượng Niên và Đới Phượng Ny, trên đó viết “nhà tư bản lòng dạ hiểm độc”, “sỉ nhục của Hồng Kông”, diễu hành khắp nơi.
Lúc này, rất nhiều phương tiện truyền thông đổ xô tới. Nếu chuyện này trở thành chuyện lớn, ngày mai Vĩnh Khang sẽ phải phá sản!