Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 455 - Chương 455. Ta… Nhận Thua

Chương 455. Ta… nhận thua
Chương 455. Ta… nhận thua

Đới Phượng Niên hít sâu một hơi, ánh mắt một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên.

Ngay cả Từ Thế Huân cũng không nhịn được mà sợ hãi nhìn Thạch Chí Kiên.

Làm ăn có thể không từ thủ đoạn nhưng nó giống như giết người tru tâm, khiến cho anh em Đới thị sau này không còn mặt mũi gặp người, thủ pháp đúng là âm tàn.

Trong đầu Đới Phượng Niên trong nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Cuối cùng hắn bật cười, nụ cười rất khổ sở, ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Cởi chuông phải do người buộc chuông. Thạch tiên sinh, làm phiền ngươi đi thông báo, để đám người công đoàn kia giải tán đi.”

Thạch Chí Kiên mặc áo khoác lên người, chỉnh lại cà vạt: “Ngươi nói sao, ta nghe không rõ lắm.”

Đới Phượng Niên một lần nữa chắp tay ôm quyền với Thạch Chí Kiên: “Lần này… ta nhận thua.”

“Đại ca.” Đới Phượng Ny tức giận kêu lên. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Đới Phượng Niên ăn nói khép nép như vậy.

Đới Phượng Niên cản Đới Phượng Ny lên tiếng. Hắn biết đứa em gái này của mình thành sự không có mà bại sự có thừa. Hắn mỉm cười nói tiếp với Thạch Chí Kiên: “Ta nhận thua, tất cả mọi trách nhiệm tối nay, ta xin gánh hết. Còn nữa, hai trăm nghìn, Vĩnh Khang bán cho ngươi.”

“Cái gì? Đại ca, ngươi có lầm hay không?” Đới Phượng Ny cực kỳ sợ hãi.

Ngay cả Từ Thế Huân cũng không nhịn được mà biến sắc. Thạch Chí Kiên có thể mua Vĩnh Khang với giá hai trăm nghìn? Đây không phải chuyện cười chứ?

Đới Phượng Niên quát lớn Đới Phượng Ny: “Phượng Ny, ngươi nói cái gì thế? Vị Thạch tiên sinh trước mặt sắp sửa trở thành ông chủ của ngươi, là cấp trên trực tiếp của ngươi, ngươi còn không mau chào hỏi hắn?”

Dưới tiếng quát lớn của Đới Phượng Niên, Đới Phượng Ny có chút ấm ức bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Chào ngươi, Thạch tiên sinh.”

Nhìn vị thiên chi kiều nữ cúi đầu nhận thua mình, Thạch Chí Kiên cũng không cảm thấy có cảm giác gì, chỉ nói: “Đới tiểu thư, ngươi chuẩn bị kỹ càng toàn bộ tư liệu của Vĩnh Khang. Mấy ngày nữa ta sẽ qua kiểm tra. Ta muốn xem xem ngươi đã khiến cho nó nát đến cỡ nào.”

“Ngươi.” Đới Phượng Ny ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, đôi bàn tay trắng như tuyết nắm chặt lại, tức hổn hển nhưng lại không thể làm gì.

Thạch Chí Kiên không tiếp tục để ý đến hai anh em của Đới Phượng Niên, quay sang nói với Từ Thế Huân: “Xin lỗi, ta đi trước.” Lúc này hắn mới hỏi Trần Huy Mẫn: “Ngươi có biết lái xe không?”

Trần Huy Mẫn gật đầu: “Trước kia ta có lái xe cảnh sát.”

Thạch Chí Kiên móc chìa khóa xe vứt cho hắn: “Ngươi lái xe giúp ta.”

“Được, Thạch tiên sinh.” Trần Huy Mẫn nhận chìa khóa, vui vẻ nói.

Thạch Chí Kiên ngồi băng sau của chiếc Volkswagen màu đen, miệng ngậm điếu thuốc, giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Trần Huy Mẫn đã hơn một năm không lái xe. Lúc này hắn cầm lấy tay lái, có chút thổn thức.

Trần Huy Mẫn từ nhỏ đã luyện võ, am hiểu Tam Triển Quyền của nhà họ Đàm. Mười sáu tuổi hắn đã ra ngoài hành tẩu giang hồ. Bởi vì tuổi còn nhỏ, hắn chỉ có thể làm lưu manh, bái một vị lão đại của Hòa Ký làm đại ca.

Sau đó, lão đại phái hắn làm nội ứng, thi đậu làm quản giáo nhà giam. Trong thời gian làm quản giáo, Trần Huy Mẫn học quyền Tây Dương, ngày nào tan làm cũng chạy đến quyền quán để luyện.

Về sau, Trần Huy Mẫn đã có hai bản lĩnh giữ nhà, một là quyền Tây Dương, hai là Tam Triển Quyền nhà họ Đàm, đồng thời còn dung hợp quán thông hai bộ quyền này, hình thành phong cách đánh nhau đặc biệt.

Đáng tiếc, vận may không kéo dài, rất nhanh chuyện hắn qua lại với người của băng đảng quá thân thiết khiến cho hắn bị khai trừ khỏi ngành, không còn công việc chính thức nữa.

Về sau, hắn cũng bị Hòa Ký khai trừ, cho rằng hắn làm cảnh sát quá xui xẻo.

Trần Huy Mẫn đành phải chịu thua thiệt, đi làm nhân viên phục vụ ở quán bar của vũ trường, suy nghĩ làm sao gia nhập một băng đảng, tạo dựng tên tuổi cho mình.

Nhưng vừa rồi, hắn gặp được Thạch Chí Kiên, đồng thời còn cứu đối phương một mạng.

Trần Huy Mẫn không nhịn được nhìn Thạch Chí Kiên qua cửa chiếu hậu.

Đẹp trai.

Trẻ tuổi.

Còn nhỏ hơn hắn bốn năm tuổi.

Nhưng một người trẻ tuổi xuất thân Thạch Giáp Vĩ nghèo khó chưa đến nửa năm ngắn ngủi đã quát tháo phong vân, trở nên nổi bật. Nghe nói tài sản hiện tại đã lên đến mười triệu đô la Hồng Kông.

Làm công ở vũ trường mấy ngày, Trần Huy Mẫn đã nghe không biết bao nhiêu câu chuyện về Thạch Chí Kiên, dái tai cũng muốn mài hỏng.

Những người làm công kia mỗi lần đề cập đến Thạch Chí Kiên, tất cả đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.

Ban đầu, Trần Huy Mẫn còn xem thường, nhưng thời gian dần trôi, hắn cũng bị tẩy não.

Bởi vì hắn biết đằng sau Thạch Chí Kiên còn có tổng thanh tra Lôi Lạc, Nhan Hùng, Hào cà thọt của Nghĩa Quần, và tam thiếu gia từ gia tộc Từ thị.

Vừa rồi, Thạch Chí Kiên một quyền đánh Đới Phượng Niên đổ nhào.

Đới Phượng Niên là ai?

Trần Huy Mẫn cũng biết.

Năm đó, hắn gia nhập Hòa Ký, đại ca của hắn đã từng dùng vẻ mặt nịnh nọt, hèn mọn để gặp Đới Phượng Niên, khiến hắn suốt đời khó quên.

Nhưng một cường nhân như vậy thiếu chút nữa bị Thạch Chí Kiên một quyền quật ngã, chỉ có thể mỉm cười làm lành.

Hết chương 455.
Bình Luận (0)
Comment