“Mặt ta mọc hoa à?”
Thạch Chí Kiên đột nhiên hỏi.
“A, không có.”
“Vậy tại sao ngươi lại nhìn ta?”
“Khụ khụ, bởi vì ngươi đủ đẹp trai.” Trần Huy Mẫn chỉ cảm thấy câu nói này của mình giống như thiên tài thốt ra.
Quả nhiên, Thạch Chí Kiên mỉm cười quay kính cửa xe xuống, gõ tàn thuốc ra ngoài: “Ngươi tên Trần Huy Mẫn đúng không? Nếu có thể, ngươi có muốn làm việc cho ta không?”
“Ơ, Thạch tiên sinh ngươi nói cái gì?” Trần Huy Mẫn có chút kinh ngạc, hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm.
“Giúp ta lái xe, làm vệ sĩ cho ta, tiền lương hai nghìn, làm tốt sẽ tăng lương. Thế nào, ngươi không muốn à?”
“Không phải, ta muốn chứ.” Trần Huy Mẫn có chút cà lăm. Lương hai nghìn đô la Hồng Kông, làm lưu manh cho băng đảng đánh bạc cả mạng kiếm được bao nhiêu? Phí an gia chẳng qua cũng chỉ có năm nghìn.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, dường như nhìn ra được tâm tư của Trần Huy Mẫn.
“Làm lưu manh của băng đảng không có tiền đồ nhưng nếu ngươi làm song hoa hồng côn thì sao? Cả đời vẫn đen thôi.”
Thạch Chí Kiên nhắm mắt, nói một câu: “Chiếc xe này như thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Nuốt Vĩnh Khang, cũng nên đổi chiếc khác rồi.”
“Sao?” Trần Huy Mẫn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Thạch Chí Kiên, thấy hắn chợp mắt, không dám phiền nhiễu, chỉ hưng phấn nắm chặt tay lái, giống như đang nắm chặt vận mệnh của mình. Lần này hắn sẽ không buông tay.
Trần Huy Mẫn lái xe chở Thạch Chí Kiên đến cửa hàng gần đó mua ít bánh ngọt.
Trong bóng đêm mông lung, mặt kính của quầy bánh ngọt đung đưa với ánh đèn nhiều màu sắc, khiến cho những chiếc bánh ngọt tinh tế càng trở nên hấp dẫn hơn.Trần Huy Mẫn xuất thân nhà nghèo, lúc nào cũng ăn màn thầu với dưa muối. Cho dù sau này hắn gia nhập băng đảng rồi làm quản giáo trại giam, hắn cũng không có cơ hội được thưởng thức món ăn tinh mỹ như vậy.
Hắn ngồi xổm, mắt nhìn chằm chằm vào trong quầy, nuốt một ngụm nước bọt.
Thạch Chí Kiên đang nhờ đầu bếp bánh ngọt giúp đóng gói những chiếc bánh ngọt đã chọn, thấy Trần Huy Mẫn như vậy, hắn lặng lẽ bảo đầu bếp gói thêm một phần.
Lúc tính tiền, Trần Huy Mẫn thấy Thạch Chí Kiên trả tiền cho ông chủ mà líu lưỡi. Chỉ vài món chút xíu như thế mà cả nửa tháng tiền lương của người ta. Mấy thứ bánh ngọt đắt như vậy, hắn không ăn nổi.
Nhưng không sao, điều này cũng không ảnh hưởng đến mộng tưởng của Trần Huy Mẫn. Chờ đến khi có tiền, hắn sẽ đến nơi này, mua hết tất cả bánh ngọt, rồi nằm trên giường, toàn bộ đều được phủ kín những món ăn ngon như thế này, muốn ăn loại nào thì ăn loại đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Ùng ục! Bụng của Trần Huy Mẫn không tự chủ được mà kêu lên một tiếng.
Lúc này Thạch Chí Kiên mới nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Trần Huy Mẫn một lần nữa lái xe chở Thạch Chí Kiên về nhà ở vịnh Đồng La.
Xe dừng lại, Trần Huy Mẫn lanh lẹ từ trên xe bước xuống, giúp Thạch Chí Kiên mở cửa xe.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ngươi lái xe là được rồi, mấy chuyện mở cửa này không cần làm. Ta cũng không phải kiểu ông chủ bụng phệ, ngay cả cái cửa cũng không mở được.”
Trần Huy Mẫn gãi đầu: “Nhưng ta thấy các lão đại đều thích như vậy mà. Trước kia, lão đại Phì Tử Ba của Hòa Ký cũng như thế. Mỗi lần ra ngoài, xuống xe đều có người mở cửa. Có như vậy hắn mới chịu xuống xe.”
“Ta không phải Phì Tử Ba, ngươi cũng không phải người làm việc vặt, ngươi nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
“Ngươi cầm đồ giúp cho ta.” Thạch Chí Kiên tùy ý cầm lấy một túi rồi bước lên lầu.
Trần Huy Mẫn cũng vội vàng lấy cái túi còn lại từ trên xe xuống, cầm trong tay rồi lại vội vàng dùng chìa khóa khóa cửa xe lại, chạy theo sau lưng Thạch Chí Kiên lên cầu thang.
“Thạch tiên sinh, ngươi ở đây à?”
“Đúng vậy, có phải bất ngờ hay không?”
“Cũng không phải. Căn nhà này tối thiểu cũng phải hai trăm mấy nghìn.”
“Ồ, ngươi có vẻ rất quen thuộc với giá cả ở đây.”
“Chúng ta ở Quan Đường, chỗ đó nghèo lắm. Ta muốn tiết kiệm tiền để đến đây mua nhà, nhưng ta đã hỏi qua giá nhà, đoán chừng cả đời cũng không mua nổi.”
“Không thể biết trước được đâu. Ngươi cũng nghe nói trước kia ta ở Thạch Giáp Vĩ. Cho nên, chim sáo đá đừng khinh thiếu niên nghèo.”
Trần Huy Mẫn ở đằng sau gãi đầu: “Ta không phải thiếu niên, ta đã hai mươi lăm tuổi.”
“Vậy thì tốt, trẻ tuổi nóng tính, là thời điểm lập nghiệp rất tốt.”
Vừa nói Thạch Chí Kiên vừa dẫn Trần Huy Mẫn lên lầu ba.
Thạch Ngọc Phượng đang dạy cho Bảo Nhi làm bài tập.
Con chó đen nằm cong người nhắm mắt dưới chân hai người. Nghe được tiếng bước chân, nó cảnh giác mở mắt sủa gâu gâu.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy Thạch Chí Kiên dẫn theo một thanh niên tóc dài về nhà, không nhịn được nói: “Ăn cơm chưa? Còn cơm kìa, ta hâm nóng cho ngươi nhé.”
“Không cần đâu.” Thạch Chí Kiên đặt cái túi trong tay xuống: “Ở đây có một ít bánh ngọt.”
“A, có đồ ăn ngon.” Bảo Nhi tai thính, lập tức nhảy nhót hoan hô.
“Tiếp tục làm bài tập của ngươi đi, ăn gì mà ăn.” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy em trai của mình luôn dạy hư cho trẻ nhỏ.