Bảo Nhi mặc kệ Thạch Ngọc Phượng lải nhải, mở cái túi ra, thấy bên trong có bánh đậu, bánh gạo nếp, còn có rất nhiều các loại bánh hoạt hình rất đẹp mắt: “Ồ, đẹp quá.”
Thạch Chí Kiên cởi áo khoác máng lên móc áo, quay chỉ vào Trần Huy Mẫn cũng đặt cái gói trong tay xuống, nói với Thạch Ngọc Phượng: “Đây là tài xế riêng của ta. Ngươi cứ gọi hắn là A Mẫn.”
“Chào đại tỷ, ta tên Trần Huy Mẫn.” Trần Huy Mẫn tay chân luống cuống, lau hai tay vào áo, ngượng nghịu nói.
“Tài xế riêng?”
“Đúng vậy, hắn còn kiêm chức làm vệ sĩ cho ta luôn.” Thạch Chí Kiên vỗ vai Trần Huy Mẫn, giới thiệu với chị gái: “Thân thủ của hắn rất tốt, biết quyền Tây Dương, còn có công phu Trung Quốc.”
Thạch Ngọc Phượng mắt trợn trắng, trong lòng oán trách em trai vung tiền quá trán. Xe thì tự mình lái là được, lại còn thuê tài xế riêng? Còn muốn bảo vệ, vậy thì gọi Đại Thanh Hùng hoặc Hồ Tu Dũng là được. Nhất là râu quai nón của Hồ Tu Dũng tràn hết hai bên má, nhìn đúng chất của một kẻ hung hãn. Cái tên Trần Huy Mẫn này không biết có biết đánh nhau hay không?
Ánh mắt của Trần Huy Mẫn cũng rất tốt. Nhìn biểu hiện của Thạch Ngọc Phượng, hắn biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn có chút xấu hổ, xoa tay nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, nếu không có việc gì, ta xin phép về trước.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, hắn cầm lấy một cái túi: “Tại sao ngươi lại mang nó lên đây? Ta đặc biệt để lại phần này cho ngươi đấy.”
“Ơ, cái này không tốt lắm đâu.”
“Một ít bánh ngọt thôi mà, không đáng tiền đâu.” Thạch Chí Kiên nhét cái túi vào trong tay của hắn.
“Cảm ơn Thạch tiên sinh.”
“Cảm ơn gì mà cảm ơn chứ, là ta cảm ơn ngươi mới đúng.”
Trần Huy Mẫn không biết nên nói cái gì, Thạch Chí Kiên đã kín đáo đưa chìa khóa xe cho hắn.
“Làm cái gì vậy, Thạch tiên sinh?” Trần Huy Mẫn nhìn chìa khóa trong tay.
“Không phải ngươi về Quan Đường sao? Lái xe về đi, ngày mai tám giờ đến nơi này đón ta.”
Trần Huy Mẫn vội vàng gật đầu: “Vâng, Thạch tiên sinh.”
Trần Huy Mẫn quay người muốn đi, con chó nhỏ vẫy đuôi sủa gâu gâu với hắn.
Thạch Chí Kiên nói với nó: “Ngươi giúp ta tiễn hắn nhé.”
Con chó nhỏ dường như nghe hiểu Thạch Chí Kiên nói cái gì, lập tức chạy về phía trước dẫn đường cho Trần Huy Mẫn, dẫn hắn xuống lầu.
Thấy Trần Huy Mẫn ra ngoài, Thạch Ngọc Phượng lập tức kéo Thạch Chí Kiên lại nói: “Ngươi có nhầm hay không vậy, còn bỏ tiền thuê tài xế?”
Thạch Chí Kiên kéo chị gái ngồi xuống rồi nói: “Nhất định rồi.” Sau đó, hắn thuật lại chuyện phát sinh hôm nay.
Nghe Thạch Chí Kiên kể lại xong, Thạch Ngọc Phượng mở to mắt, sau đó chắp tay trước ngực nói Bồ Tát phù hộ, còn nói thuê tên Trần Huy Mẫn kia là quá đúng. Sau này, nếu còn xuất hiện chuyện như vậy, ít nhất đối phương có thể giúp đỡ. Cuối cùng, nàng nói thái độ của mình vừa nãy không tốt, ngày mai hắn đến, nhất định phải mời hắn ăn cơm.
Thạch Ngọc Phượng cầu nguyện xong, cảm thấy vẫn không yên lòng. Thấy Bảo Nhi đang ăn một miệng đầy bánh quế, nàng lâp tức kéo cô bé: “Ăn cái gì mà ăn? Cậu út của con thiếu chút nữa bị đánh rồi kìa. Đến lúc đó, nhà của ta sẽ không có cám mà ăn đấy.”
…
Gâu gâu gâu.
Con chó nhỏ tiễn Trần Huy Mẫn xuống lầu, ngo ngoe cái đuôi nhìn hắn mở cửa xe.
Trần Huy Mẫn muốn bỏ túi bánh ngọt vào trong xe, thấy con chó đen tội nghiệp vẫn còn nhìn hắn, hắn không nhịn được mà mềm lòng mở cái túi ra, muốn lấy một cái bánh ngọt nhỏ cho con chó, hắn chợt nhìn thấy bên trong cái túi có một xấp đô la Hồng Kông. Hắn vội lấy ra đếm, là hai nghìn đô la.
Trần Huy Mẫn ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, vừa lúc nhìn thấy Thạch Chí Kiên đứng trên lầu ba, hai tay chống lan can hút thuốc. Thấy Trần Huy Mẫn nhìn lên, Thạch Chí Kiên lập tức phất tay với Trần Huy Mẫn.
Trần Huy Mẫn cảm động trong lòng. Hắn biết Thạch Chí Kiên sợ hắn không chịu nhận số tiền này, cho nên mới nhét vào trong túi bánh.
Trần Huy Mẫn khom người thật sâu với Thạch Chí Kiên, rồi ném cái bánh ngọt nhỏ cho con chó, lúc này mới lên xe lái đi.
…
Khu dân nghèo Quan Đường.
Ở góc phố, dưới ánh đèn dầu leo lét.Một nam nhân trung niên đang vo cá viên ném vào trong nồi.
Một cô bé đang ngồi trên một con ngựa nhỏ, sử dụng hộp các tông làm bàn học tạm thời, ngồi làm bài dưới ánh đèn yếu ớt.
Vây quanh sạp hàng cá viên là bốn năm tên lưu manh người ngợm lông lá nói chuyện với ông chủ.
“Lão đầu, Huy Mẫn nhà các ngươi thiếu băng đảng một nghìn đồng, bây giờ cũng nên trả rồi, không thể khất nợ nữa.”
“Đúng vậy, Quỷ Thiêm ca chúng ta đến nhiều lần, ngươi cũng nói rõ sẽ trả, nhưng đến bây giờ ngay cả cọng lông cũng không thấy.”
“Không có tiền, tiền cho em gái nó hộp học phí hết rồi.” Trần lão cha cũng không ngẩng đầu lên: “Hơn nữa, cái tên đó thiếu tiền các ngươi, ngươi đi hỏi hắn, tại sao lại tìm ta?”
“Tại sao lại tìm ngươi? Ai bảo ngươi là cha của hắn làm gì.” Người được gọi là Quỷ Thiêm khó chịu nói: “Nếu ngươi không chơi mẹ hắn thì sẽ không sinh ra hắn. Không sinh ra hắn, hắn sẽ không gia nhập Hòa Ký chúng ta.”