Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 458 - Chương 458. Không Bán Ngươi Nuôi Ta À?

Chương 458. Không bán ngươi nuôi ta à?
Chương 458. Không bán ngươi nuôi ta à?

Quỷ Thiêm đưa tay bốc một miếng cá viên chiên ném vào trong miệng: “Băng đảng để mắt đến hắn mới dùng tiền sắp xếp cho hắn đi làm cảnh sát. Đáng tiếc, hắn không nên thân, bị người ta vạch trần thân phận không nói, ngay cả cảnh sát cũng không còn làm được, khiến cho tiền của băng đảng đầu tư vào người hắn đổ sông đổ biển hết.”

“Băng đảng nể mặt hắn đã từng góp sức, hiện tại chỉ cần hắn trả một nghìn là được. Vậy mà hai cha con các ngươi lại không chịu trả.”

Trần lão cha cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Quỷ Thiêm: “Bây giờ làm ăn khó khăn. Tiền cá viên chiên ta bán một ngày cũng không đủ nộp phí bảo kê cho các ngươi. Các ngươi hết ăn lại lấy, cũng coi như quá con số một nghìn rồi còn gì.”

“Này, lão gia hỏa ngươi còn tính toán như vậy.” Quỷ Thiêm cũng không khách sáo: “Đừng tưởng rằng con của ngươi biết đánh thì ta sợ hai người các ngươi. Nếu hôm nay ngươi không bỏ tiền ra, ngươi có tin ta phá sạp hàng này của ngươi hay không?”

Khi nói chuyện, Quỷ Thiêm còn đưa tay hất tung cái nồi đựng cá viên chiên xuống đất.

Bịch một tiếng, cá viên trong nồi văng ra ngoài, hòa cùng với nước canh.

“Cha.” Đứa bé gái đang làm bài tập bên cạnh giật mình, vội vàng đứng lên trốn đằng sau Trần lão cha.

“Là đứa bụi đời kia thiếu tiền các ngươi, các ngươi đi tìm nó mà đòi đi chứ.” Trần lão cha trừng mắt với đám người Quỷ Thiêm, tiếp tục mạnh miệng.

“Đúng là không biết sống chết. Lên, đập nát sạp hàng của hắn.” Quỷ Thiêm ra lệnh.

“Khụ khụ, Quỷ Thiêm ca, ngươi có cần suy nghĩ thêm một chút hay không? Trần Huy Mẫn đánh giỏi lắm đấy.”

“Sợ cái gì chứ?” Quỷ Thiêm nghiêm túc nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên rồi. Ra tay đi.”

Đám người Quỷ Thiêm đang định ra tay phá sạp hàng, chợt nghe tiếng ô tô truyền đến.

Một chiếc ô tô màu đen lao thẳng vào Quỷ Thiêm và những người khác như tia chớp.

Đám người Quỷ Thiêm giật mình: “Mẹ kiếp.” Sau đó, tất cả đều vội vàng tránh ra.

Chiếc xe con giống như thần long vẫy đuôi, két một cái dừng sát bên cạnh sạp cá viên.

“Tên điên nào vậy? Có phải muốn chết hay không?” Quỷ Thiêm hô to gọi nhỏ.

Cạch một tiếng, cửa xe mở ra.

Trần Huy Mẫn dùng ngón trỏ khoanh chìa khóa xe rồi bước ra khỏi xe.

“Ơ, Trần Huy Mẫn?” Đám người Quỷ Thiêm mở to mắt, ngoác mồm kinh ngạc kêu lên.

“Là ca ca.” Đứa bé gái vui mừng chỉ vào Trần Huy Mẫn.

Trần lão cha cũng kinh ngạc, không thể tin được nhìn con trai của mình.

Trong thời đại ngày nay, việc nhiều người sở hữu một chiếc xe đạp đã là không tệ rồi. Những người có thể lái ô tô được coi là siêu giàu.

“Ừng ực.” Quỷ Thiêm nuốt nước bọt, hỏi đồng bọn bên cạnh: “Ta không nhìn nhầm chứ? Tên khốn Trần Huy Mẫn vẫn mới bước xuống xe.”

“Ngươi không nhìn lầm đâu. Ngoài ra, ta không phải tên khốn.” Trần Huy Mẫn đưa tay kẹp cổ Quỷ Thiêm.

Quỷ Thiêm bị hắn kẹp cổ nhấc lên, có thể thấy được thể lực của Trần Huy Mẫn lớn đến cỡ nào.

“Thả… thả ta ra.” Quỷ Thiêm liều mạng vùng vẫy.

“Mau buông lão đại của chúng ta ra.” Đám lưu manh đàn em của Quỷ Thiêm ngoài mạnh trong yếu nói.

Trần Huy Mẫn là người như thế nào, bọn hắn rõ ràng nhất.

Ra tay, bảo đảm bọn hắn không trụ nổi ba chiêu.

Nhìn thấy Quỷ Thiêm sắp bị kẹp chết, lúc này Trần Huy Mẫn mới buông tay ra, cánh tay giơ lên ném Quỷ Thiêm xuống đất.

Quỷ Thiêm đang định đứng dậy, Trần Huy Mẫn lại một chân giẫm lên đầu hắn, móc hai nghìn Thạch Chí Kiên cho hắn từ trong túi ra, đếm một ngàn đô la Hồng Kông ném vào mặt Quỷ Thiêm: “Đây, cầm một nghìn rồi cút đi. Trở về nói với lão đại Phì Tử Ba, Trần Huy Mẫn ta không còn nợ gì hắn nữa. Nếu sau này các ngươi còn dám ăn hiếp cha của ta, ta sẽ chém các ngươi thành mười tám khúc. Cút.”

Đám người Quỷ Thiêm vội nhặt những tờ đô la Hồng Kông dưới đất lên, rồi đỡ Quỷ Thiêm thiếu chút nữa tắt thở, không dám ở lại, lập tức bỏ trốn mất dạng.

“Ngươi đúng là uy phong, còn đòi chém người ta thành mười tám khúc? Tại sao ta lại sinh ra một đứa con như ngươi nhỉ?” Trần lão cha lạnh lùng nói với Trần Huy Mẫn.

Trần Huy Mẫn quay sang nói với cha của mình: “Ta tốt xấu gì cũng là con của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn ta bị bọn hắn chém thành mười tám khúc?”

Trần lão cha im lặng không nói.

Trước kia, hắn luôn lấy làm kiêu ngạo về đứa con trai này, nhất là khi con trai làm quản giáo, khi đó là lúc hắn cảm thấy vinh quang thật sự, cảm giác nghèo nhưng mà nghèo có cốt khí. Làm cảnh sát, ít nhất cũng có cơ hội trở nên nổi bật.

Ai biết đứa con bất hiếu này lại là nội ứng của băng đảng xã hội đen, cuối cùng chẳng những mất đi công việc đang có, hơn nữa còn trở thành trò cười của bà con láng giềng.

Trong thời gian đó, Trần lão cha không biết nên sống như thế nào. Mở mắt ra là bị người ta giễu cợt con trai là kẻ khốn kiếp, kẻ phản bội.

Rồi tiếp tới lại bị băng đảng đòi nợ.

“Được rồi, cha, chúng ta đừng ầm ĩ nữa. Ta giúp ngươi dọn hàng.”

“Không cần ngươi dọn đâu, tự ta sẽ làm.”

“Em gái còn phải làm bài tập, chúng ta nên thu dọn về nhà đi.”

“Về nhà? Chúng ta là ai chứ? Ta nửa đời người bán cá viên chiên mới nuôi sống được năm người các ngươi. Tay ngừng thì miệng ngừng, không bán sẽ chết đói đấy.”

“Không chết đói đâu.” Trần Huy Mẫn lén lút đưa một nghìn đồng còn lại cho cha của mình: “Ngươi cầm trước số tiền này đi. Ngươi bị đau khớp mấy ngày nay. Hiện tại thời tiết cũng không tốt, có thể không cần đi bán thì đừng đi bán.”

“Không bán ngươi nuôi ta à?” Trần lão cha nói thì nói nhưng tay vẫn nhận tiền.

Hết chương 458.
Bình Luận (0)
Comment