Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 459 - Chương 459. Phía Trên Mộ Tổ Bốc Lên Khói Xanh

Chương 459. Phía trên mộ tổ bốc lên khói xanh
Chương 459. Phía trên mộ tổ bốc lên khói xanh

“Đương nhiên ta nuôi ngươi rồi. Ta còn nuôi cả gia đình mình nữa.”

“Sao, ngươi lại ôm chân một lão đại nào đó à? Giúp người ta chém người hay đòi nợ?”

“Cái gì cũng không phải. Ta đã từ bỏ gian tà theo chính nghĩa, làm tài xế cho người ta.”

“Ngươi làm tài xế?”

“Còn có vệ sĩ nữa. Tiền lương hai nghìn.”

“Cái gì, hai nghìn?”

Trần lão cha mở to mắt, khó tin nhìn con trai của mình rồi lại nhìn chiếc ô tô màu đen.

Hai nghìn ở thời đại này không phải con số nhỏ. Rất nhiều người làm công một tháng cũng chỉ kiếm được ba bốn trăm.

Trần Huy Mẫn giúp đỡ cha của mình bắt đầu dọn hàng. Làm xong mọi thứ, hắn nói với em gái: “Có muốn ngồi xe hay không? Trên xe còn có bánh ngọt nữa.”

“Có thức ăn ngon sao?” Ánh mắt đứa em gái sáng lên, lập tức leo lên xe.

Trần Huy Mẫn mở túi xách, lấy bánh mà Thạch Chí Kiên đã mua cho hắn, đưa cho em gái: “Ăn ít một chút nhé, lát mang cho về em Ba và em Năm nữa.”

“Vâng.” Đứa bé gái ngồi trong xe nhìn Đông ngó Tây, miệng nhai bánh đậu, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Trần lão cha ở bên ngoài đẩy chiếc xe nhỏ, nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Con gái, cẩn thận đừng làm bẩn xe của ông chủ. Còn tên bất hiếu kia, ngươi nhất định phải làm cho tốt. Vất vả lắm mới tìm được công việc đứng đắn, nhà họ Trần chúng ta cũng coi như phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh.”

“Yên tâm đi cha. Thạch tiên sinh là người rất tốt.” Trần Huy Mẫn nhớ đến Thạch Chí Kiên tin tưởng và coi trọng mình như vậy, trong lòng cảm kích vô cùng.

Trần tiểu muội cách cửa sổ nhét miếng bánh đậu vào miệng của Trần lão cha: “Cha, cha ăn thử đi, ngọt lắm.”

“Ừm, ngọt.” Trần lão cha hài lòng nói.

Hôm sau.

Công ty Thần Thoại.

Sáng sớm Trần Huy Mẫn chở Thạch Chí Kiên đến nhà máy.

Từ ngoài cổng đã thấy đám người Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng đang khua chiêng gõ trống múa lân.

Thạch Chí Kiên xuống xe: “Các ngươi làm gì vậy?”

“Xe hoa diễu hành tết Nguyên Tiêu, hai chúng ta đại diện công ty múa lân.” Đại Thanh Hùng cầm đầu lân, thở hổn hển nói.

Hồ Tu Dũng ở bên cạnh cũng thò đầu ra khỏi miệng lân: “Kiên ca, ngươi cảm thấy chúng ta múa có được không?”

Tết Nguyên Tiêu không chỉ có trình diễn đèn lồng mà còn có các cuộc diễu hành với xe hoa. Biểu diễn ca hát, nhảy múa là cách tốt nhất để công ty tuyên truyền bản thân.

Được đại diện cho công ty biểu diễn múa lân cũng là một vinh dự lớn, đó là lý do tại sao Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng lại tích cực như vậy.

Thạch Chí Kiên nói cho qua chuyện: “Múa hay lắm.”

Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng rõ ràng không hài lòng, đành phải tiếp tục luyện tập múa lân: “Nào, chúng ta so với nhau.”

“Ai sợ ai chứ? Đến đi.”

Hai người giống như chọi gà, bắt đầu giống trống khua chiêng.

Thạch Chí Kiên ôm cặp công văn lên lầu.

Trần Huy Mẫn dựa vào xe, lấy bao thuốc lá ra, chuẩn bị vừa hút thuốc vừa nhìn hai người kia múa lân.

Nhân viên bảo vệ người Ấn Độ Asam tiến lên, Trần Huy Mẫn lập tức rút một điếu thuốc đưa cho hắn.

Asam nhận điếu thuốc rồi đưa lên miệng: “Ngươi là tài xế của Thạch tiên sinh?”

Trần Huy Mẫn gật đầu: “Ta tên Trần Huy Mẫn, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”

“Ta tên Asam, sau này cũng xin chiếu cố nhiều hơn.”

Những người nhỏ bé có cách giao tiếp xã hội của riêng mình, một điếu thuốc và một câu nói đơn giản đã khiến Trần Huy Mẫn và Asam thiết lập tình bạn.

“Hai người múa lân kia, một người tên Đại Thanh Hùng, một người tên Hồ Tu Dũng, đều là tâm phúc của Thạch tiên sinh.”

Asam vừa hút thuốc vừa cùng với Trần Huy Mẫn dựa vào xe, bắt đầu cung cấp thông tin những người bên cạnh Thạch Chí Kiên cho Trần Huy Mẫn biết.

“Đại Thanh Hùng là người đi theo Thạch tiên sinh sớm nhất, là song hoa hồng côn của Hồng Nghĩa Hải. Ngươi có biết song hoa hồng côn là gì không? Là loại người đánh quyền rất sắc bén đấy.”

..

Trong cuộc họp, khi Thạch Chí Kiên tuyên bố dùng hai trăm nghìn mua lại Vĩnh Khang của Đới thị, tất cả mọi người không khỏi kinh hô.

“Không thể nào?”

“Đới thị sẽ bán cho chúng ta với giá hai trăm nghìn sao?”

Lưu Giám Hùng và Belletti đều học kinh tế. Bọn hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao Đới thị lại làm như vậy.

Thạch Chí Kiên cũng không giải thích quá nhiều. Sau khi tuyên bố chính thức thu mua Vĩnh Khang, hắn bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.

“Luật sư Hồ Tuấn Tài sẽ theo dõi việc mua lại công ty Vĩnh Khang của Đới thị. Hôm nay, chúng ta sẽ đến Vĩnh Khang để xác minh tài sản, đặc biệt là nợ phải trả.”

“Nợ của Vĩnh Khang rất nghiêm trọng. Chúng ta ngàn vạn lần đừng mua một món nợ vướng víu như vậy, phải tàn nhẫn và không ngừng thương lượng với bọn hắn để tối đa hóa lợi ích của công ty chúng ta.”

“Chỉ khi mối quan hệ song phương được xác nhận, cả hai chúng ta mới có thể cùng tiến với thời đại và phát triển hài hòa.”

Nhiều từ vựng mới mẻ của Thạch Chí Kiên đã giúp những người có mặt cảm thấy sảng khoái nhưng cũng mang lại lợi ích rất nhiều.

Hết chương 459.
Bình Luận (0)
Comment