Sau khi đề cập đến chuyện thu mua Vĩnh Khang xong, Thạch Chí Kiên bắt đầu nói đến chuyện xe hoa diễu hành vào buổi chiều.
Đầu tiên, hắn cẩn thận hỏi thăm thời gian, địa điểm xe hoa diễu hành, còn có các xí nghiệp công ty tham gia hoạt động.
Sau đó hắn nói: “Ta không thể tham gia hoạt động xe hoa tuần hành vào buổi chiều được. Phó giám đốc Lưu sẽ là khách mời của cuộc diễu hành. Các ngươi nhất định phải tuyên truyền công ty của chúng ta đúng chỗ.”
“Thạch tiên sinh, đây là một cơ hội lộ mặt rất tốt, ngươi không đi sao?” Lưu Giám Hùng kinh ngạc hỏi.
Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Ông chủ của ngươi bắt đầu từ hôm nay sẽ đi theo con đường khiêm tốn. Còn nữa, chiều nay các ngươi có lòng tin chiến thắng các công ty khác không?”
Hắn vốn cho rằng Lưu Giám Hùng sẽ chém đinh chặt sắt cam đoan với hắn: “Có”.
Nhưng không ngờ Lưu Giám Hùng lại nói một cách rõ ràng: “Không có.”
“Cái gì?” Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc.
Rất nhanh, hắn đã hiểu ra. Lần này xe hoa diễu hành cạnh tranh rất kịch liệt. Bởi vì mỗi năm chỉ có một lần, lại có nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về hiện trường, nên nhiều công ty lớn ở Hồng Kông đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm. Mặc kệ là múa lân hay biểu diễn ca múa, bọn hắn đều dốc hết tiền vốn.
Ví dụ như xí nghiệp của Lý Cẩm Ký. Bọn hắn đã mời nữ hoàng võ thuật Trịnh Bội Bội của Thiệu thị đến biểu diễn múa kiếm trên xe hoa.
Hoặc như công ty của Lý Giai Thành, bọn hắn đã chi rất nhiều tiền mời nam nữ minh tinh nóng bỏng tay là Lý Kỳ và Trần Bảo Châu biểu diễn bài hát đang hot trên xe hoa của bọn hắn là Tình Hoa Nở. Công ty Thần Thoại vừa thành lập không bao lâu, hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh với người ta.
Xe hoa lần này được làm vội vàng, không có ngôi sao lớn hay ca sĩ nào được mời đến biểu diễn, tám chín chục phần trăm là chỉ làm nền cho các công ty khác.
“Ta thấy hai tên Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng múa lân dưới lầu cũng không tệ mà.” Thạch Chí Kiên không kiên nhẫn nói.
“Biểu diễn múa lân nhiều lắm.” Lưu Giám Hùng nói: “Hơn nữa, rất nhiều đội đều là đội ngũ múa lân chuyên nghiệp. Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng chỉ tạm thời ôm chân Phật mà thôi.”
“Ơ?” Thạch Chí Kiên mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên, hiện tại hai tên ôm chân Phật kia đã nghỉ múa, ngồi xổm dưới đất hút thuốc. Khi cả hai ngẩng đầu nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang nhìn bọn hắn, cả hai vội phun điếu thuốc trong miệng, một lần nữa đứng trung bình tấn, ôm đầu lân lên múa.
“Đúng là vất vả cho bọn hắn rồi.” Thạch Chí Kiên lắc đầu. Hắn biết lần này biểu diễn hỏng hết rồi.
Lưu Giám Hùng nói tiếp: “Ta biết lần này tuần hành xe hoa rất quan trọng, chẳng những có thể giải quyết vấn đề tuyển dụng công nhân mà còn thu hút các nhà cung cấp và nhà tiếp thị, nhưng sự chuẩn bị của chúng ta thực sự chưa đầy đủ.”
“Trong này cũng có trách nhiệm của ta.” Belletti đứng lên nói: “Là trợ lý cấp cao của ngươi, ta nên nhắc nhở ngươi hoạt động quan trọng này, nhưng ta không làm được.”
Phụ trách công việc quảng cáo Phì Tử Khôn yếu ớt giơ tay: “Còn có ta nữa, ta cũng có lỗi. Với tư cách quản lý hoạt động quảng cáo, ta đã không làm tốt công việc, ta…”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ta cái gì mà ta? Ngươi được ta điều đến từ nhà máy vịnh Thổ Qua, hết thảy còn chưa quen thuộc với nơi này. Ngươi không làm được cũng không phải trách nhiệm của ngươi. Ngược lại là do ta chủ quan rồi.”
Thạch Chí Kiên quả thật đã quá chủ quan.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên đã nhìn thấy rất nhiều xe hoa diễu hành tết Nguyên Tiêu. Nhưng về sau, xe hoa diễu hành bắt đầu xuống dốc, được thay thế bằng phim ảnh, truyền hình và giải trí trực tuyến, thậm chí sau đó còn biến mất hoàn toàn.
Vì thế, Thạch Chí Kiên hoàn toàn không nghĩ đến các cuộc diễu hành xe hoa của công ty trong thời đại này lại quan trọng đến vậy, chúng không chỉ là phương tiện để quảng bá công ty mà còn là một phương pháp tiên tiến để thu hút đầu tư và người lao động.
Thạch Chí Kiên gãi đầu, suy nghĩ làm sao để công ty Thần Thoại trổ hết tài năng trong buổi diễu hành xe hoa chiều nay.
Một lát sau, Thạch Chí Kiên gõ trán: ‘Có rồi. Đến lúc đó ta sẽ gọi đồ đệ mà ta dạy bảo đến trợ uy cho công ty.”
“Cái gì? Đồ đệ của ngươi?”
Mọi người không tự chủ được quay sang nhìn Tô Ấu Vi đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Mọi người đều biết ông chủ Thạch đã đích thân dạy thư ký Tô ngâm thơ.
Tô Ấu Vi vội khoát tay: “Không phải ta, thật sự không phải ta mà.”
Thạch Chí Kiên trợn trắng mắt. Tư tưởng của mấy người này quả là phong phú rồi.
“Là người khác. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”
…
Mặc dù lễ hội đèn lồng và diễu hành xe hoa sẽ bắt đầu từ Cửu Long, Vượng Giác và kết thúc ở đường Nathan vào buổi chiều, đi qua hơn phân nửa Cửu Long Thành Trại, nhưng các gánh hàng rong đã nghe được tin tức từ sớm, lập tức hành động, chiếm cứ hai bên đường diễu hành.
Đám cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở, không vung gậy cảnh sát xua đuổi như trước.
Ngay cả đám lưu manh ngày thường giễu võ dương oai thu phí bảo kê của mấy băng đảng hôm nay cũng cố ý nghỉ ngơi một ngày, không đi thu tiền bảo kê mà gọi đồng bọn tụ cùng một chỗ cùng nhau gặm mía, ăn cá viên, chuẩn bị quan sát xe hoa diễu hành, bình luận xe hoa của công ty nào là đẹp nhất, biểu diễn hay nhất.