Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 461 - Chương 461. Thái Công Mời Mừng Thọ

Chương 461. Thái công mời mừng thọ
Chương 461. Thái công mời mừng thọ

Ngày hội Nguyên Tiêu kết thúc, năm cũ mới tính là đã qua, một năm mới mới thật sự bắt đầu.

Trường học của Bảo Nhi được nghỉ hai ngày. Ngày nào cô bé cũng tụ tập với mấy đứa trẻ khác trong tòa nhà chơi đùa dưới sân.

Bởi vì tòa nhà là Thạch Chí Kiên mua, vì thế Bảo Nhi cũng trở thành lão đại trong đám trẻ, không có đứa nào không nghe lời cô bé.

Nếu vô tình chọc giận cô bé, về nhà còn bị cha mẹ đánh đòn, la mắng: “Ngươi không thể khiến cha mẹ bớt lo hơn một chút được sao? Tuyệt đối không được đắc tội thiếu đông gia. Nếu bị tăng tiền thuê nhà thì phải làm sao đây?”

“Chiều nay có xe hoa diễu hành ở Vượng Giác, nghe nói rất náo nhiệt.” Giữa trưa Thạch Chí Kiên về nhà, cởi áo vest máng lên móc áo, cởi cà vạt đưa cho Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng không lên tiếng, cầm một phong thư trong tay ngẩn người.

Thạch Chí Kiên hỏi: “Nếu ngươi thích đi xem, chiều nay ta dẫn ngươi và Bảo Nhi cùng đi. Công ty của chúng ta cũng có xe hoa rất lớn tham gia.”

Thạch Ngọc Phượng vẫn không lên tiếng, nước mắt rơi xuống phong thư.

Thạch Chí Kiên thấy tình huống không ổn, vội bước qua: “Chị, có chuyện gì vậy?”

Thạch Ngọc Phượng không nói câu nào, chỉ cầm lá thư mà ngẩn người.

Thạch Chí Kiên xắn ống tay áo, cầm lá thư từ trong tay của Thạch Ngọc Phượng. Sau khi đọc xong, hắn cũng ngẩn cả người.

Lúc này Thạch Ngọc Phượng mới lên tiếng: “Phong thư này là Lưu Tam ca từ Thạch Giáp Vĩ mang đến. Thái công trong nhà mừng thọ, ngươi có đi hay không?”

Thạch Chí Kiên gãi đầu: “Thế ngươi tính sao?”

Thạch Ngọc Phượng không nói, chỉ dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Ta nhớ khi còn bé, cha mang theo ta và ngươi bị hắn đuổi ra khỏi nhà. Khi đó, hắn còn nói không nhận cha của chúng ta là con nữa.”

Thạch Chí Kiên không có ấn tượng quá sâu về những chuyện này, nhưng từ thái độ bất mãn của Thạch Ngọc Phượng đối với thái công, có vẻ như mọi người đã chịu khổ không ít sau khi rời khỏi quê hương.

Thạch Ngọc Phượng nhìn em trai, thấy hắn không phản ứng quá lớn, thở dài nói: “Cũng đúng, khi đó ngươi còn rất nhỏ, có thể nhớ được cái gì chứ?”

Thạch Chí Kiên lúng túng tằng hắng một cái: “Đến lúc đó về hay không do ngươi quyết định. Chiều nay chúng ta đi xem diễu hành xe hoa đi.”

Bảo Nhi ôm con chó đen nhỏ đi ra, cổ quấn một chiếc khăn gối làm áo choàng nhỏ, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, ôm đùi Thạch Chí Kiên nói: “Hay quá, cậu út. Chúng ta đi xem đèn lồng, ngươi mua đồ chơi cho Bảo Nhi đi. Ta thích loại kiếm laze nhấp nháy.”

“Ngươi là con gái con đứa mà đòi mua kiếm? Ta mua búp bê vải cho ngươi.”

“Không, người ta chỉ thích kiếm laze thôi. Minh tử và Mạnh tử dưới lầu đều có.” Bảo Nhi ôm đùi Thạch Chí Kiên, nũng nịu nói.

“Được rồi, mua thì mua.” Thạch Chí Kiên xoa đầu Bảo Nhi. Con chó đen nhỏ cũng ngẩng đầu sủa gâu gâu với hắn, dường như vui mừng thay cho Bảo Nhi.

“Muốn cậu út mua kiếm cho ngươi cũng được, ngươi dỗ mẹ của ngươi trước đi.”

Bảo Nhi một mạch chạy đến bên cạnh Thạch Ngọc Phượng, nũng nịu nhào vào lòng nàng, dùng tay lau mắt của mẹ: “Mẹ đừng khóc, chiều nay chúng ta đi xem đèn lồng. Cậu út sẽ mua kiếm cho ta, đến lúc đó ta đưa cho ngươi chơi trước.”

Thạch Ngọc Phượng bật cười: “Chơi cái gì mà chơi. Viết bài xong chưa? Suốt ngày chỉ biết chơi thôi.”

Buổi chiều, Thạch Chí Kiên gọi Trần Huy Mẫn đến đón hắn.

Trần Huy Mẫn lái xe đến. Mọi người lên xe hết, xe chạy chưa được bao lâu thì đã dừng lại.

Trần Huy Mẫn có chút xấu hổ, không biết tối hôm qua hắn chơi trò “thần long bái vĩ” khiến cho xe hỏng rồi không?

Thạch Chí Kiên cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn mới thuê một tài xế, chiếc xe tồi tàn này lại chơi hắn một vố.

Bất đắc dĩ, đám người Thạch Chí Kiên xuống xe.

Thạch Chí Kiên đưa tiền cho Trần Huy Mẫn bảo hắn tìm xe kéo kéo xe đi sửa. Hắn, Thạch Ngọc Phượng và Bảo Nhi sẽ ngồi xe buýt, sau đó đổi sang xe kéo đến Vượng Giác.

Bên này, Trần Huy Mẫn cầm tiền sửa xe, trong lòng có chút thấp thỏm. Nếu chẳng may chiếc xe không sửa được, chẳng phải hắn sẽ thất nghiệp sao?

Tối hôm qua hắn còn khoác lác với cha của mình, nói kiếm được một công việc tốt. Nếu công việc này đột nhiên không còn, vậy hắn phải làm sao?

Khi đám người Thạch Chí Kiên đến Vượng Giác, toàn bộ Vượng Giác đã tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Đường phố chật kín người, ngoài người Hoa địa phương, còn có rất nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Phần lớn người nước ngoài đều đeo máy ảnh trên cổ. Bọn hắn rất tò mò về mọi thứ mình nhìn thấy. Thỉnh thoảng bọn hắn giơ máy ảnh lên chụp, miệng không ngừng nói “good”, “good”.

Nhìn hai bên đường, khắp nơi treo những chiếc đèn lồng xinh đẹp và những tấm áp phích lớn về các cuộc diễu hành xe hoa khiến toàn bộ khung cảnh giống như một cuộc triển lãm lớn của các công ty.

“Mẹ, ngươi nhìn kìa, là Trư Bát Giới.”

“Cậu út, ngươi nhìn kìa, là chuột Micky.”

Hai con mắt của Bảo Nhi không thể nhìn hết, dùng tay chỉ vào những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc với nhiều hình dạng khác nhau.

Ban đầu, Thạch Ngọc Phượng còn nắm tay Bảo Nhi, nhưng khi người dần nhiều hơn, sợ Bảo Nhi bị chen lấn, Thạch Chí Kiên lập tức ôm Bảo Nhi lên cổ của mình.

Hết chương 461.
Bình Luận (0)
Comment