Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 464 - Chương 464. Đôn Luân, Chu Công Chi Lễ

Chương 464. Đôn luân, Chu Công chi lễ
Chương 464. Đôn luân, Chu Công chi lễ

“Vậy tại sao ngươi còn…”

“Làm ăn mà, tuyệt đối đừng đặt toàn bộ trứng gà vào trong một cái giỏ. Mấy ngày nữa, ta sẽ giúp ngươi hẹn Pergo của cục Thủy lợi.”

“Pergo? Nghe nói người đó rất khó chơi, đồng thời con gái của hắn đang làm việc tại công ty của Thạch Chí Kiên.”

“Như vậy mới tốt nhất.” Khóe miệng Lý Giai Thành hiện lên ý cười: “Đưa tin tức ra ngoài, Thạch Chí Kiên gặp mặt Pergo, hai bên bí mật đàm phán.”

“Ta hiểu rồi, anh rể.” Trang Gia Tuấn gật đầu nói.

Lý Giai Thành thấy Trang Gia Tuấn vui mừng như vậy, không khỏi dạy bảo: “Làm người thì phải trầm ổn, nhất là người có tuổi tác như ngươi.”

Trang Gia Tuấn vội tắt nụ cười: “Ta biết rồi, anh rể.”

Lý Giai Thành gật đầu: “Thảm nhất vẫn là Đới thị, bị Thạch Chí Kiên đánh bại. Sau này, phải chăng một ngày sẽ bằng một năm?” Hắn cầm chén trà, uống một hơi cạn sạch.

“Đại thiếu gia, chúng ta phải dọn ra ngoài sao?” Sư gia Tô có chút khó tin nhìn Đới Phượng Niên.

“Đại ca, không đến mức như vậy chứ? Chúng ta phải thế chấp căn biệt thự này sao?” Ngay cả Đới Phượng Ny cũng kinh ngạc.

Trần Bưu im lặng không nói gì. Tối hôm qua hắn không giải quyết được Trần Huy Mẫn, xem như mất hết mặt mũi. Lúc này hắn không nói chuyện, chỉ im lặng đứng ở một bên.

Đới Phượng Niên phất tay: “Thời điểm đặc biệt, mọi người chịu khó một chút.”

Hắn cũng bất đắc dĩ mà thôi. Hắn thế chấp căn biệt thự để có tiền mặt, giải quyết tiền lương cho công nhân và nhân viên, có như vậy hắn mới có thể yên lòng.

“Tất cả mọi người thu dọn đi. Ta đã thế chấp căn nhà này cho ngân hàng Viễn Đông. Bọn hắn sẽ đến tiếp nhận sớm.”

Đới Phượng Niên nói xong, hắn bước lên lầu hai, bóng lưng kéo dài, vô cùng cô đơn.

“Tất cả đều tại tên Thạch Chí Kiên đáng chết kia.” Đới Phượng Ny hùng hùng hổ hổ đi thu dọn đồ đạc.

Sư gia Tô sửng sốt cả nửa ngày, sau đó quay sang nói với Trần Bưu: “Tất cả đều tại ngươi, đồ ngốc. Ngay cả một tên giúp việc cho vũ trường cũng đánh không lại. Bây giờ ngay cả nhà cũng bị thế chấp, cũng không biết dọn đi đâu. Ta chửi chết ngươi luôn.”

Sắc mặt Trần Bưu đỏ lên, không nói câu nào.

Sư gia Tô cũng hùng hổ về phòng của mình, mở căn phòng màu hồng, nhìn bài trí bên trong, có chút không nỡ sờ cái ghế, sờ cái bàn, sờ bình hoa rồi nhìn áp phích minh tinh dán trên tường. Vẻ mặt của hắn vô cùng đau khổ, gạt nước mắt bước tới.

Hắn đưa tay sờ áp phích của minh tinh Hồ Diễm Ny, sờ gương mặt rồi đến đôi môi của nàng, miệng lẩm bẩm: “Hồ ly tinh ngươi đấy, đại tiểu thư của chúng ta đối xử tốt với ngươi như vậy, xảy ra chuyện ngươi lại cuốn gói chạy mất. Uổng công ta coi ngươi là người tình trong mộng.”

Xoạt một tiếng, sư gia Tô tức giận xé áp phích của Hồ Diễm Ny từ trên tường xuống, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Hắn muốn đi nhưng lại không đi được. Hắn quay lại nhìn tấm áp phích, cuối cùng vẫn đổi ý, ngồi xổm xuống nhặt tấm áp phích đã bị vò thành một cục từ trong thùng rác ra, dùng tay vuốt thẳng nó.

Sư gia Tô nhìn dung nhan xinh đẹp của Hồ Diễm Ny trên tấm áp phích, còn có bờ môi đỏ hồng, không nhịn được đưa miệng vào, từ từ nhắm hai mắt, dịu dàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý. Mặc dù ngươi là hồ ly tinh nhưng ta đã bị ngươi mê mệt. Ngươi không biết khi ngươi và đại tiểu thư của ta ở chung với nhau, ta khó chịu đến cỡ nào đâu. Một khắc đó, ta muốn thay đại tiểu thư ở chung với ngươi, cùng nhau đi du lịch khắp thế giới.”

Trong lúc sư gia Tô đang thì thầm với tấm áp phích, cửa phòng bị người ta đẩy ra. Một giọng nói quái dị vang lên: “Sư gia Tô, ngươi đang làm gì vậy?”

Sư gia Tô giật mình, vội giấu tờ áp phích sau lưng. Hắn xoay người, nhìn Linh tỷ đang dựa vào cửa gặm táo, gương mặt quái dị nhìn hắn.

“Ta không, không làm gì cả.”

“Ngươi giấu thứ gì sau lưng thế?”

“Không, không có gì cả. Là rác thôi.” Sư gia Tô vội vò tấm áp phích thành cục, ném vào trong giỏ rác.

Linh tỷ nhìn sư gia Tô lén lén lút lút như tặc từ trên xuống dưới, rắc một cái, nàng cắn quả táo: “Mau thu dọn đi, lát nữa xe sẽ đến. Chúng ta phải chuyển sang nhà mới.”

Sư gia Tô gật đầu, bỗng nói: “Linh tỷ, ngươi có muốn…”

“Muốn cái gì?”

Sư gia Tô không biết lấy được dũng khí từ đâu ra, bỗng nhiên bước qua đóng cửa lại.

Hành động này của sư gia Tô dọa Linh tỷ nhảy dựng một cái: “Sư gia Tô, ngươi muốn làm gì?”

Sư gia Tô bỗng nhiên đẩy Linh tỷ vào bức tường, mắt nhìn thẳng Linh tỷ: “Linh tỷ, chúng ta phải dọn nhà.”

“Ta biết.”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiếc nuối sao?”

“Tiếc nuối cái gì?”

“Nguơi có làm chuyện đó hay chưa?”

“Làm chuyện gì?”

“Chuyện này.”

“Chuyện này là chuyện gì?”

“Làm chuyện trong phòng, trong ngôi biệt thự này.” Sư gia Tô cảm thấy mình là người có học, phải lịch sự một chút: “Đôn luân, Chu Công chi lễ.”

(Đôn luân: Động phòng)

“Đôn cái đầu ngươi đấy, ngươi bỏ ta ra.”

“Ta không bỏ, ta muốn ngươi.” Sư gia Tô đánh bạo đưa miệng ủi vào mặt Linh tỷ.

Hết chương 464.
Bình Luận (0)
Comment