Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 465 - Chương 465. Ông Trùm Bào Ngư

Chương 465. Ông trùm bào ngư
Chương 465. Ông trùm bào ngư

Bốp!

Linh tỷ trực tiếp cho hắn một cái tát: “Vô sỉ.”

Mắt sư gia Tô trợn tròn, vội buông tay ra.

Linh tỷ quay đầu lại, mắng hắn một câu “buồn nôn”, sau đó nàng thừa cơ mở cửa chạy ra ngoài.

Linh tỷ vừa chạy ra cửa, thiếu chút nữa đụng vào Trần Bưu.

“Chuyện gì vậy?” Trần Bưu nhìn gương mặt đỏ bừng của Linh tỷ.

Linh tỷ nói: “Không liên quan đến ngươi.” Sau đó nàng ôm mặt chạy đi.

Trần Bưu tò mò nhìn vào phòng của sư gia Tô.

“Không có chuyện của ngươi.” Sư gia Tô tức giận đóng cửa lại, nhốt Trần Bưu bên ngoài.

Trần Bưu thiếu chút nữa bị cửa đụng trúng mũi, trong bụng cảm thấy hoài nghi.

Trong phòng, sư gia Tô ôm đầu, ngồi xổm dưới đất khóc tu tu.

Hắn vẫn cho rằng mình vô cùng có mị lực, thỉnh thoảng đùa giỡn Linh tỷ, nhưng không ngờ khi đao thật thương thật, Linh tỷ chẳng những đẩy hắn ra, còn mắng hắn vô sỉ.

Hắn là người có học.

Mặt mũi tích lũy nhiều năm xem như vứt sạch.

Quan trọng nhất chính là, đến nay hắn vẫn còn thân đồng tử, vất vả lắm mới lấy hết can đảm lấy lần đầu tiên mà hắn giữ gìn hơn ba mươi năm trao cho Linh tỷ, nhưng lại bị nàng từ chối, còn bị mắng là buồn nôn.

Hu hu…

Làm sao mà chịu nổi?

Trong lúc Đới Phượng Niên thế chấp căn biệt thự, Thạch Chí Kiên lại chuẩn bị mua một chiếc xe mới.

Hai ngày qua Trần Huy Mẫn nơm nớp lo sợ ô tô bị hỏng, hắn sẽ bị thất nghiệp, không ngờ hôm nay Thạch Chí Kiên gọi hắn đến, bảo chở hắn đi coi xe mới.

Dựa theo hướng dẫn của Thạch Chí Kiên, Trần Huy Mẫn lái chiếc Volkswagen mới sửa xong từ vịnh Đồng La đến bến tàu Loan Tử.

Đến bến tàu Loan Tử, Thạch Chí Kiên chỉ vào thuyền hàng lớn cách đó không xa, bảo Trần Huy Mẫn chạy xe đến đó.

Thuyền hàng đến nơi, một số nam nhân thấy có người đến. Sau khi kiểm tra cẩn thận, bọn hắn dỡ bỏ chướng ngại vật trên đường, đóng cầu phao cho tàu, cho chiếc Volkswagen chạy vào.

Khi lái vào, bên trong là một nhà kho rất lớn trên thuyền.

Trong kho, ngoài một số xe sang như BMW, Mercedes-Benz, Ferrari còn có một chiếc Bentley màu đen. So với chiếc Bentley màu sâm panh của Từ tam thiếu, chiếc xe này hơi thua kém về mẫu mã và mã lực, nhưng nó cũng được coi là một chiếc xe sang trọng đẳng cấp.

Thanh tra Loan Tử Trần Tế Cửu dựa vào chiếc Bentley, dùng tăm đâm những viên cá cà ri trong bát giấy rồi nhai chúng. Hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên từ trên xe bước xuống, lập tức nói: “Ngươi có nhầm hay không vậy? Ta tốt xấu gì cũng là cảnh sát, ngươi lại bảo ta đi giúp ngươi mấy chuyện này.”

Sau đó, hắn nháy mắt với Sỏa Cường bên cạnh: “Sỏa Cường, mau đưa hồ sơ cho hắn.”

Sỏa Cường cười hì hì, đưa túi hồ sơ cho Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, đây là chiếc xe hơi sang trọng do Tế Cửu ca đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Thủ tục và mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết từ Ma Cao đến.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, mở túi hồ sơ ra nhìn bên trong. Biển số xe là 151, không quá phô trương nhưng cũng rất dễ nhớ.

Hắn móc chiếc chìa khóa trong túi ném cho Trần Huy Mẫn: “Ngươi lên thử một chút đi.”

Trần Huy Mẫn vội chụp lấy chìa khóa, sợ nó rơi xuống đất.

Cầm chìa khóa trong tay có cảm giác rất nặng. Chiếc chìa khóa Volkswagen không thể sánh bằng.

Thạch Chí Kiên thấy Trần Huy Mẫn không nhúc nhích, vội nói: “Ngươi đứng thộn ra đó làm gì, mau đi thử xe đi.”

Lúc này Trần Huy Mẫn mới giật mình: “Vâng.”

Hắn nằm mơ cũng không ngờ hắn mới lái xe được có hai ngày, đã từ Volkswagen thăng cấp lên thành Bentley. Có thể lái được Bentley, quá oách rồi.

Sỏa Cường nhìn Trần Huy Mẫn, hỏi Thạch Chí Kiên: “Mới đến sao?”

“Thân thủ không tệ.” Thạch Chí Kiên đáp.

Lúc này, Trần Tế Cửu đã ăn cá viên xong, ném chén giấy sang một bên, cầm một khăn tay lau miệng rồi bước đến nói với Thạch Chí Kiên: “Đàn em mới nhận à? Có vẻ rất biết đánh nhau đấy.”

“Tế Cửu ca cũng nhìn ra được sao?”

“Ngươi không thấy ta làm nghề gì à? Ta nhìn hình thể của hắn là biết thôi.”

“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. A Kiên, dù sao bây giờ ngươi cũng là ông trùm bào ngư tiếng tăm lừng lẫy. Ngươi không có ý định lái một chiếc Ferrari sao? Rất phong cách, tán gái cũng dễ nữa.”

Trần Tế Cửu mỉm cười vỗ vai Thạch Chí Kiên, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “ông trùm bào ngư”.

Thạch Chí Kiên trợn trắng mắt, cũng không biết tên quỷ sứ đáng ghét nào đã đặt biệt danh ông trùm bào ngư cho hắn nữa, lại còn góp thành một đôi với thanh tra bào ngư Trần Tế Cửu.

“Ta đoán người mua Ferrari không phải ta mà là Tế Cửu ca.”

“Ha ha, vẫn là ngươi hiểu ta.” Trần Tế Cửu ôm cổ Thạch Chí Kiên, cực kỳ thân mật: “Ta là thanh tra bào ngư, ngươi là ông trùm bào ngư, toàn thân đều có mùi dâm đãng. Nói ngươi là em ruột của ta cũng có người tin cho mà coi.”

Thạch Chí Kiên tiếp tục trừng mắt, Trần Tế Cửu lại càng đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu chúng ta đã là anh em, cần chi phải rõ ràng chứ? Ngươi chính là ta, của ta là của ngươi. Cùng lắm ta mời ngươi đến nhà của ta ăn bào ngư, rất tươi.”

Hết chương 465.
Bình Luận (0)
Comment