Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 466 - Chương 466. Chẳng Lẽ Ta Sinh Ra Từ Khe Đá?

Chương 466. Chẳng lẽ ta sinh ra từ khe đá?
Chương 466. Chẳng lẽ ta sinh ra từ khe đá?

“Không chỉ tươi mà còn rất đói đúng không?’ Thạch Chí Kiên lườm Trần Tế Cửu: “Ngươi nói với Lạc ca, một trăm nghìn tiền mua xe sẽ được khấu trừ vào trong hoa hồng. Sau khi khấu trừ xong, ngươi đưa cho ta cái biên lai.”

Lôi Lạc quản lý tiền hoa hồng của Alibaba và Thuận Phong, Thạch Chí Kiên cũng không có ý định bỏ tiền mặt ra mua xe, trực tiếp sử dụng hoa hồng của mình.

“Mẹ kiếp, ngươi ngay cả Lạc ca cũng không tin?”

“Anh em ruột còn tính toán với nhau mà.” Thạch Chí Kiên đang nói, chợt nhìn thấy Trần Huy Mẫn đã đánh xe một vòng. Hắn xuống xe, đưa chìa khóa cho Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, đã thử xong, xe rất tốt.”

Thạch Chí Kiên gật đầu, nói với Trần Huy Mẫn: “Ngươi lái chiếc xe cũ kia đi. Lát nữa ta lái chiếc xe mới này về.”

Trần Huy Mẫn gật đầu.

Thạch Chí Kiên không nhịn được lập tức hỏi: “A Kiên, ta cảm thấy tò mò vì sao ngươi lại mua xe mới.”

Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn hắn: “Để thăm người thân.”

“Cái gì? Thăm người thân? Năm mới qua rồi, ngươi đi thăm người thân chi nữa?” Trần Tế Cửu kinh ngạc hỏi.

“Ta muốn mừng thọ thái công.”

“Ngươi còn thái công sao?”

Đừng nói là Trần Tế Cửu, ngay cả Sỏa Cường cũng mở to mắt ngạc nhiên.

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi nhìn ta có ý gì? Chẳng lẽ ta sinh ra từ khe đá sao? Ở Hồng Kông, ta cũng có người thân. Đồng thời người của gia tộc Thạch thị còn có rất nhiều.”

Người của gia tộc Thạch thị ở Hồng Kông quả thật có rất nhiều, nhưng Thạch Chí Kiên còn có câu không nói ra, tông tộc Thạch thị không chào đón gia đình hắn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là vì cha của hắn làm nghề sửa giày.

Quê của Thạch Chí Kiên ở Thuyên Loan Tân Giới, thời đại này cũng được coi là một nơi rất nghèo.

Thái công của nhà họ Thạch đến Hồng Kông từ Trung Quốc đại lục vào những năm 1920. Khi đó, hắn chỉ mang theo một chiếc nồi sắt và một chiếc chăn bông trên lưng.

Đầu tiên, hắn dựng lều ở trại tị nạn Thuyên Loan, sau đó hắn dựa vào kiến thức của mình để trở thành giáo viên trường tư thục địa phương.

Thái công là một người kiêu ngạo, luôn coi mình là một học giả. Hắn khoe rằng hắn đã học tứ kinh ngũ thư, cho nên hắn luôn coi thường những người thô lỗ, làm những công việc nặng nhọc.

Cũng bởi vì bất đắc dĩ, hắn kết hôn với con gái của một gia đình thổ dân địa phương ở Thuyên Loan.

Nữ nhân đó không biết chữ. Điều này khiến cho hắn cảm thấy người vợ này không xứng với mình.

Mãi cho đến khi nữ nhân một hơi sinh cho thái công ba đứa con trai, một đứa con gái, mới khiến thái công coi trọng mấy phần.

Cha của Thạch Chí Kiên Thạch Đạt Phú là đứa con đầu tiên, ngoài ra còn có nhị thúc Thạch Đạt Quý, tam thúc Thạch Đạt Vinh và cô út Thạch Kim Hoa.

Trong đó, Thạch thái công ký thác hy vọng lớn vào lão đại Thạch Đạt Phú. Là trưởng tử, hắn cũng đã đầu tư không ít tâm huyết cho con trai của mình.

Đáng tiếc, Thạch Đạt Phú không phải loại người ham học, ngược lại thích làm công việc thủ công thô ráp, nhất là công việc may vá.

Điều này khiến cho Thạch thái công thất vọng cực kỳ, đành phải tập trung vào đứa con trai thứ hai và thứ ba.

Mà lão nhị Thạch Đạt Quý cùng với lão tam Thạch Đạt Vinh đều rất có tiền đồ. Bây giờ, cả hai đều là nhân vật có mặt mũi ở Thuyên Loan.

Ngay cả cô út Thạch Kim Hoa cũng sống không tệ, nghe nói đang làm ăn ở Cửu Long.

Chỉ có Thạch Đạt Phú, bởi vì lý tưởng của hắn là làm một người thợ đóng giày, may vá cho người ta mà bị thái công ruồng bỏ, cho rằng hắn làm nhục gia phong, bị đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Khi đó Thạch Chí Kiên còn rất nhỏ, khoảng tám chín tuổi. Thạch Ngọc Phượng thì đã hiểu chuyện, đi theo cha của mình Thạch Đạt Phú rời khỏi Thuyên Loan, mang theo một chiếc máy may giày, cố gắng kiếm sống qua ngày.

Hết tết Nguyên Tiêu cũng là đại thọ bảy mươi của thái công, không biết sao hắn lại nhớ đến đứa con trai Thạch Đạt Phú đã bị hắn đuổi ra khỏi nhà.

Hắn dựa vào quan hệ, bốn phía nghe ngóng, cuối cùng rẽ trái lượn phải tìm được đến Thạch Giáp Vĩ.

Khi biết được con trai đã qua đời, chỉ còn lại một đứa cháu gái và một đứa cháu trai, hắn nhờ Lưu tam ca ở Thạch Giáp Vĩ gửi thư mời hai chị em Thạch Chí Kiên đến tham dự buổi lễ mừng thọ.

Đối với chuyện về quê chúc thọ thái công ở Thuyên Loan, Thạch Chí Kiên vẫn giữ nguyên ý kiến. Hắn chẳng quen biết ai ở gia tộc đó, cho nên hắn có về quê hay không cũng không quan trọng.

Nhưng chị của hắn Thạch Ngọc Phượng lại suy nghĩ nhiều hơn.

Nếu nàng và em trai Thạch Chí Kiên lăn lộn quá tệ thì cũng thôi đi, nàng sẽ không về quê để chịu mất mặt.

Bây giờ nàng không còn làm công cho người khác nữa, cũng chẳng phải Phượng chân thọt khó khăn vất vả một tháng kiếm được ba trăm đô la Hồng Kông vẫn có thể cười ngây ngô. Dù sao, nàng cũng là chủ của một tòa nhà cho thuê ở vịnh Đồng La, là “Bao Tô Bà” tiếng tăm lừng lẫy.

Cho nên, Thạch Ngọc Phượng hạ quyết tâm lần này nàng nhất định phải về quê một chuyến, đồng thời còn phải khua chiêng gióng trống, khí phái trở về, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy gia đình của nàng lăn lộn không tệ. Nhất là con trai của Thạch Đạt Phú cũng rất có tiền đồ.

Hết chương 466.
Bình Luận (0)
Comment