Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 467 - Chương 467. Tài Xế Đẹp Trai Vừa Mới Ra Lò

Chương 467. Tài xế đẹp trai vừa mới ra lò
Chương 467. Tài xế đẹp trai vừa mới ra lò

Thạch Ngọc Phượng nghĩ đến đây, nàng nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, trong đầu chỉ là toàn hình ảnh áo gấm về làng, ra oai với đám người ngày xưa đã khinh thường gia đình nàng, khiến bọn hắn phải giật cả mình, ngạc nhiên đến rớt cả quai hàm.

“Ha ha ha.” Thạch Ngọc Phượng ôm đầu gối giống gà mẹ đẻ trứng, cười thầm trên giường.

“Mẹ, ngươi sao vậy?” Bảo Nhi bị nàng đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt rồi lại xoa mắt nhìn mẹ.

Thạch Ngọc Phượng một tay kéo con gái, nói với Bảo Nhi: “Vừa rồi mẹ nằm mơ, trong mơ rất nhiều người khen mẹ đẹp.”

Bảo Nhi bật cười: “Vậy ta cũng đẹp giống như ngươi.”

“Thế thì ngươi đừng ăn nhiều đồ ngọt nữa. Bằng không, người đẹp sẽ biến thành một nữ hài béo phì.” Thạch Ngọc Phượng hôn vào trán con gái một cái.

Con chó nhỏ đang nằm dưới chạy lên, sủa gâu gâu hai tiếng, dường như muốn nói: “Ta không muốn làm chó mập, ta muốn làm chó đẹp.”

Từ khi nó được Thạch Chí Kiên chuộc về, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, đang có dấu hiệu mập ra.

Ngày mừng thọ thái công.

Thạch Ngọc Phượng mới sáng sớm đã ăn mặc lộng lẫy xuống lầu, lập tức nhìn thấy chiếc Bentley mà Thạch Chí Kiên vừa mới mua.

“Ồ, không thể nào? Có phải ta bị hoa mắt rồi không?” Thạch Ngọc Phượng khập khiễng bước đến trước chiếc xe Bentley, dùng tay vuốt ve thân xe sáng bóng. Nhìn những đường gân tinh giản cực kỳ sang trọng của chiếc Bentley cùng logo hình chữ B màu vàng với đôi cánh nhỏ phía trước xe, nàng ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng lại được.

Khi Thạch Chí Kiên nói đây là chiếc xe mà hắn mới mua, Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa ngạt thở: “Chiếc xe trước cũng không tệ mà, ngươi lại đi mua chiếc xe mới?”

Nhưng lần này Thạch Ngọc Phượng không mắng em trai xài tiền như nước, mắng hắn không biết tiết kiệm, ngược lại còn nói: “Mua rất tốt. Lần này chúng ta lái chiếc xe này trở về, để người trong nhà thấy chúng ta uy phong đến cỡ nào.”

Thạch Chí Kiên tưởng rằng chị của hắn chỉ nói ngoài miệng như vậy mà thôi, nhưng hắn rất nhanh đã biết mình đoán sai.

“Ngươi tên gì? Tên A Mẫn hay là A Tài nhỉ?” Thạch Ngọc Phượng nhiệt tình hỏi thăm Trần Huy Mẫn.

“Ta tên A Mẫn.”

“Đúng rồi, ngươi tên A Mẫn. Lần trước ngại quá, ở nhà máy sản xuất hoa giả của ta làm có một người tóc dài giống như ngươi. Hắn tên A Tài, ta cứ tưởng rằng ngươi cũng tên A Tài.”

“Không sao, Ngọc Phượng tỷ, ngươi gọi ta có chuyện gì không?”

“Ta gọi ngươi đương nhiên là có chuyện. Ngươi có thích bộ quần áo này hay không?” Thạch Ngọc Phượng giống như ảo thuật lấy từ phía sau một cái túi đưa cho Trần Huy Mẫn.

Thạch Chí Kiên cảm thấy kinh ngạc. Chị của hắn từ lúc nào lại hào phóng, tặng quần áo cho người ta như vậy?

Trần Huy Mẫn cũng không ngờ Thạch Ngọc Phượng lại có lòng tốt như thế, đưa quần áo cho hắn. Hắn nhận lấy rồi nhìn qua, là áo vest, lập tức cảm kích: “Ngọc Phượng tỷ, ngươi khách sáo quá rồi.”

“Không khách sáo, không khách sáo. Ngươi mặc thử một chút đi.”

“Vâng.” Lần đầu tiên Trần Huy Mẫn mặc áo vest nữ nhân mua cho, cảm giác rất tuyệt.

Kích thước của quần áo cũng rất phù hợp, nhìn vào tag, tuy không phải là thương hiệu lớn nhưng vẫn có thương hiệu.

“Cảm ơn ngươi, Ngọc Phượng tỷ, rất hợp với ta.”

“Hợp thì tốt rồi. Đúng rồi, cho ngươi này, ngươi mang đi.”

“Sao?” Trần Huy Mẫn nhận lấy, là một bao tay trắng.

“Vừa vệ sinh, lại sạch sẽ.” Thạch Ngọc Phượng nháy mắt với hắn.

Trần Huy Mẫn vội cười nói: “Đúng đúng đúng, mang bao tay, khi lái xe sẽ rất vệ sinh, lại sạch sẽ nữa.”

Hắn vội vàng mang bao tay.

Thạch Ngọc Phượng lại lấy một cái mũ đưa cho Trần Huy Mẫn: “Ngươi đội luôn cái này đi.”

“Sao?” Trần Huy Mẫn kinh ngạc hỏi: “Ngọc Phượng tỷ, cái mũ này…”

“Đội mũ mới càng đẹp trai.” Thạch Ngọc Phượng đích thân đội mũ lên đầu Trần Huy Mẫn. Lập tức, một tài xế đẹp trai ra lò.

“Như vậy mới đúng. Ta đã thấy nhiều tài xế riêng ăn mặc như thế này. Rất có phong cách!”

Trần Huy Mẫn dở khóc dở cười. Vừa rồi hắn còn cảm thấy hắn mặc cái áo vest này rất đẹp trai. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi đầy gai ốc.

“Chị, lần này chúng ta về là được rồi, ngươi không phải bảo A Mẫn chở chúng ta về chứ?” Thạch Chí Kiên đốt một điếu thuốc, sau đó hỏi Thạch Ngọc Phượng.

“Sao, chẳng lẽ không được?” Thạch Ngọc Phượng trừng mắt: “Hắn là tài xế, mỗi tháng nhận tiền. Bảo hắn lái xe chở chúng ta về, chẳng lẽ sai sao?”

Thạch Chí Kiên biết chị của mình muốn khoe khoang, đành phải ngậm miệng.

Trần Huy Mẫn cũng rất nhạy bén: “Đúng vậy, ta là tài xế, phụ trách lái xe cho ông chủ. Ngọc Phượng tỷ nói không sai, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”

“Như vậy mới đúng. A Mẫn đúng không, ngươi rất có tiền đồ. Ta phát hiện ta ngày càng coi trọng ngươi.” Thạch Ngọc Phượng vỗ vai Trần Huy Mẫn, còn nói: “Đợi lát nữa ngươi giúp ta bỏ quà mua cho thái công, còn có bà con thân thích khác vào cốp xe nhé.”

“Được.”

“Còn nữa…” Đang định ôm Bảo Nhi lên xe, Thạch Ngọc Phượng dường như nhớ đến điều gì đó, vội quay sang hỏi Trần Huy Mẫn: “Ngươi đừng tháo cái mác đằng sau cổ của ngươi nhé. Chủ cửa hàng bách hóa nói rằng, sau khi mặc áo này xong vẫn có thể trả lại được.”

Hết chương 467.
Bình Luận (0)
Comment