Thuyên Loan Tân Giới.
“Chị, đường này đúng hay không?”
Thạch Chí Kiên ngồi đằng trước, quay đầu lại hỏi Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Ngọc Phượng và Bảo Nhi ngồi đằng sau.
Bảo Nhi đang chơi với cây kiếm mà cậu út mua cho cô bé cách đây không lâu.
Thạch Ngọc Phượng cầm một chiếc gương tròn nhỏ ở phía sau để trang điểm, đặc biệt là đôi môi, cứ xóa xong lại bôi, bôi xong lại xóa.
Sáng nay nàng ăn mặc rất mốt, một bộ sườn xám màu đỏ tươi rất có không khí lễ hội. Mừng thọ cho lão nhân gia, cũng không thể mặc đồ trắng được.
Nàng không biết tìm đâu ra cái vòng cổ trân châu, sáng loáng.
Điều khoa trương nhất là đôi bông tai của nàng, một đôi bông tai nhựa lớn màu trắng, cố gắng bắt chước dáng vẻ của ngôi sao nổi tiếng Trần Bảo Châu trong bộ phim Mạn Lỵ, Mạn Lỵ, ta yêu ngươi, khiến cho Thạch Chí Kiên cảm thấy nàng giống Ngưu Ma Vương hơn.
Đặc biệt, mái tóc của nàng được chải thành hình tháp chuông xoắn ốc, khiến Thạch Chí Kiên nhìn cũng không dám nhìn. Chị của hắn thực sự không nắm bắt được xu hướng và thời trang của thời đại này.
Ngược lại, Trần Huy Mẫn làm tài xế thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa kính chiếu hậu liếc trộm Thạch Ngọc Phượng, chỉ cảm thấy Ngọc Phượng tỷ ăn mặc rất thời trang.
“Đi thẳng là được. Lái xe chậm một chút, để ta tô lại son.” Thạch Ngọc Phượng vừa nói xong, ô tô nảy lên một cái, son môi trực tiếp kéo từ khóe miệng đến gò má của nàng.
“Ngươi cố ý đúng không?”
“Xin lỗi, Ngọc Phượng tỷ. Ta không phải cố ý.” Trần Huy Mẫn vội vàng xin lỗi.
Thạch Chí Kiên chỉ đằng trước: “Đằng trước có hai con đường, đi đường nào?”
Thạch Ngọc Phượng rướn cổ nhìn đằng trước, vừa lau son môi vừa hờ hững nói: “Đi đường bên trái.”
“Ngươi xác định?” Thạch Chí Kiên cảm giác là lạ. Đường bên trái rất tệ, lại còn rất hẹp.
“Ta đương nhiên khẳng định.” Thạch Ngọc Phượng khó chịu nói: “Năm đó ta và cha cõng ngươi rời khỏi quê hương, chẳng lẽ ta còn nhớ nhầm đường sao?”
…
Nửa tiếng sau.
“Xin lỗi, hình như ta nhớ nhầm đường.” Thạch Ngọc Phượng ngồi đằng sau nói: “Chúng ta đi đường vòng, hẳn là có thể quay về.”
Thạch Chí Kiên im lặng.
Con đường này vừa nhỏ lại vừa hẹp, còn xóc nảy, khiến cái mông của hắn đau nhức.
Lại nhìn hai bên đường, tất cả đều là ruộng lúa, còn có người đang làm việc trên đồng.
Cách đó không xa, hắn nghe thấy tiếng trâu nước đang cày đất phát ra tiếng um… bò….
Chiếc Bentley sang trọng đang bò một cách khó khăn trên những cánh đồng gập ghềnh, thỉnh thoảng thu hút những ánh nhìn kỳ lạ từ những người nông dân già.
“Xuyên qua đồng ruộng này, đúng đúng đúng, con đường đằng trước là đường đến thôn bên cạnh. Qua cái thôn đó, đi thêm ba bốn dặm là đến thôn của chúng ta.”
Lần này Thạch Ngọc Phượng phát huy tác dụng chỉ đạo. Trần Huy Mẫn sợ hãi nhìn ông chủ Thạch Chí Kiên, hy vọng hắn có thể đưa ra ý kiến khác biệt.
Thạch Chí Kiên đưa ra ý kiến cái rắm. Hắn hoàn toàn chẳng có ký ức về nơi này. Ngay cả thôn ở đâu, thái công dài ngắn thế nào, hắn cũng không biết.
Hắn chỉ có thể làm bộ lấy điếu thuốc đưa lên miệng rồi chỉ vào đằng trước: “Cứ nghe theo chị của ta đi.”
Cuối cùng, chiếc xe chạy theo đường bờ ruộng gập gềnh tiến vào con đường trong thôn.
Thạch Chí Kiên thở một hơi thật dài, quay kính xe xuống gõ gõ tàn thuốc. Hắn dự định lát nữa dập đầu mừng thọ cho thái công xong rồi hắn quay về ngay. Nhưng hắn đã coi thường năng lực của Thạch Ngọc Phượng.
“Đúng đúng đúng, rẽ trái. Nghe ta đi, không sai đâu.”
Bên trái rõ ràng có một cái hố rất lớn.
Bịch một tiếng, chiếc Bentley rơi xuống hố.
Trần Huy Mẫn trợn mắt, nhìn đằng trước rồi lại quay đầu nhìn Thạch Chí Kiên, vẻ mặt đau khổ: “Xin lỗi, Thạch tiên sinh, ta lái xe không được tốt.”
Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc, ung dung nói: “Không phải ngươi lái không tốt mà có người mắt bị mù.”
“Ngươi nói mắt ai mù? Không phải ta chỉ nhầm đường thôi sao? Xuống xe nhìn trước đi.
Thạch Ngọc Phượng mở cửa xe, chỉnh lại sườn xám, sau đó chỉnh lại mái tóc hình xoắn ốc, lúc này nàng mới tằng hắng một cái, gõ cửa sổ xe: “Các ngươi còn không xuống xe sao?”
“A, a, được xuống xe rồi.” Bảo Nhi vui mừng cầm thanh kiếm muốn xuống xe.
“Ta không nói ngươi. Ngươi ở lại đi. Ngươi không thấy nơi này bẩn như thế nào à? Nếu chẳng may làm bẩn đôi giày mới của ngươi thì sao?”
Thạch Chí Kiên và Trần Huy Mẫn bước xuống xe.
Thạch Chí Kiên một tay đút túi, đứng hút thuốc ở ven đường.
Trần Huy Mẫn nhìn bánh xe bị lún, thử đẩy xe một cái. Sau đó, hắn phủi tay rồi quay lại nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, bị lún khá sâu, phải có xe kéo và dây thừng mới kéo lên được. Ta đến gần đây xem có nhờ được ai dẫn trâu đến kéo lên không?”
Thạch Chí Kiên đang định lên tiếng thì nghe Thạch Ngọc Phượng nói: “Tìm trâu cái gì chứ? Đã đến thôn rồi, đương nhiên phải tìm người. Người ở đây là nhiều nhất.”
“Tìm người? Đi đâu tìm người chứ?”
“Cái này ngươi không biết đâu.” Nói xong, Thạch Ngọc Phượng đắc ý chỉ vào đằng trước cách đó không xa: “Đó là từ đường của thôn, gõ một cái là có người đến ngay.”
“Ơ? Thạch Chí Kiên đột nhiên có một dự cảm không tốt.