Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 469 - Chương 469. Áo Gấm Về Làng

Chương 469. Áo gấm về làng
Chương 469. Áo gấm về làng

Hắn đang định ngăn cản, Thạch Ngọc Phượng đã khập khiễng bước qua bên đó.

“Chị, ta thấy không cần, cứ gọi một hai người là được.”

“Được cái đầu ngươi đấy. Nhiều người thì sức lớn.” Thạch Ngọc Phượng không chút do dự cầm chày gỗ gõ mạnh vào cái đồng la của từ đường.

Đông đông đông.

“Người trong thôn đến đây đi.”

“Phân chia thịt heo.”

Thạch Chí Kiên lập tức nhắm mắt.

Cảm giác này vô cùng quen thuốc.

Trần Huy Mẫn ngây ra, không biết vì sao Thạch tiên sinh lại có vẻ mặt như vậy.

Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu. Chỉ thấy đầu thôn vốn vắng lặng thoáng chốc như tổ ong vò vẽ, nam nữ già rtẻ mang theo rổ chạy ra.

Có mấy người lớn tuổi thiếu chút nữa té ngã, miệng lẩm bẩm: “Chuyện gì thế nhỉ? Tết Nguyên Tiêu vừa xong, lại có thịt heo để chia sao?”

“Nhanh đi, đi chậm là chỉ còn bộ xương thôi đấy.”

Chưa đến mấy phút, từ đường đã tập trung hơn trăm người, người nào cũng nhìn lom lom vào trong.

Lão thôn trưởng thở hồng hộc chạy đến: “Là ai báo sai thông tin thế? Phân thịt heo cái quỷ gì?”

“Thôn trưởng, là ta, Thạch Ngọc Phượng.” Thạch Ngọc Phượng chủ động tiến lên.

“Thạch Ngọc Phượng? Nghe có chút quen tai.”

“Đương nhiên quen tai rồi, ta ở thôn bên cạnh.” Thạch Ngọc Phượng cũng lười nhiều lời: “Ta gọi mọi người đến là có chỗ tốt cho mọi người.”

Thạch Ngọc Phượng nói thầm vài câu với thôn trưởng.

“Thôn trưởng: “Ồ? A? A?”

Tiếng “a” cuối cùng cao hơn lần trước, cuối cùng biến thành: “Làm cái quỷ gì thế? Như vậy mà cũng được sao?”

“Đương nhiên là được rồi.” Thạch Ngọc Phượng nhanh nhẹn lấy mười đồng trong túi quần kín đáo đưa cho thôn trưởng: “Làm phiền rồi.”

Thôn trưởng tằng hắng một cái, xếp gọn mười đồng, quay đầu cầm loa nói với người trong thôn: “Các vị thôn dân chú ý, con trai và con gái nhà họ Thạch thôn kế bên, Thạch Ngọc Phượng nữ sĩ và Thạch Chí Kiên tiên sinh.” Hắn quay sang hỏi Thạch Ngọc Phượng: “Ta nói như vậy có đúng không?”

Thạch Ngọc Phượng giơ ngón tay cái lên với hắn.

Thôn trưởng tự tin nói tiếp: “Bọn hắn vinh quy về quê cũ, áo gấm về làng, từ vịnh Đồng La phồn hoa như gấm, ngàn dặm mà đến đây.”

Mọi người không nhịn được nhìn Thạch Ngọc Phượng rồi quay đầu nhìn Thạch Chí Kiên đang hút thuốc ven đường.

Ba mươi tám nghìn lỗ chân lông của Thạch Chí Kiên nở ra vì xấu hổ, chỉ có thể vừa hút thuốc vừa phất tay với mọi người.

Trần Huy Mẫn lại càng kéo dài khoảng cách, đứng thật xa.

“Không may, xe của bọn hắn bị mắc kẹt trong ổ gà phía trước.”

“Chiếc xe đó là loại xe Bentley rất đắt tiền. Một căn nhà ở vịnh Đồng La có thể mua được toàn bộ từ đường của chúng ta. Thạch Ngọc Phượng nữ sĩ, ví von này của ngươi dùng không được thỏa đáng cho lắm.”

Thôn trưởng vẫn còn quan niệm cổ hủ, cảm thấy từ đường không thể tùy tiện lấy ra làm trò cười được.

“Lần sau ta sẽ chú ý, lần sau chú ý, ngươi cứ tiếp tục đi.”

Thạch Chí Kiên đã cố nhịn nhưng không được. Hắn trốn sang một góc vắng người bên cạnh, cố gắng tránh đi ánh mắt của mọi người.

“Tóm lại, xe của bọn hắn rất đắt. Hiện tại bọn hắn đang cần một số thôn dân có sức khỏe giúp bọn hắn kéo xe ra. Đương nhiên, không có làm không công, kéo ra được là có thuốc hút. Là loại thuốc Marlboro đắt tiền, ở đây có tiền cũng không mua được đâu.”

Nói xong, hắn chỉ thấy Thạch Ngọc Phượng giống như làm ảo thuật lấy ra một bao thuốc Marlboro cao cấp, như người mẫu bán hàng trên tivi, hướng ra cho mọi người cùng xem.

“Ồ, là loại thuốc Marlboro thật sao?”

“Sao, ngươi hút rồi sao?”

“Đúng vậy, nghe nói nó ngon lắm.”

“Thạch Ngọc Phượng nữ sĩ và Thạch Chí Kiên tiên sinh rốt cuộc là ai vậy?”

“Hình như là người thân của Thạch lão thái công ở thôn bên cạnh. Cha của bọn hắn là Thạch Đạt Phú đã bị đuổi đi đấy.”

“Ồ, con cái của Thạch Đạt Phú phát tài dữ vậy sao?”

“Đúng vậy, lái xe đắt tiền, lại hút thuốc xin, không phải phát tài thì còn gì?”

Thạch Chí Kiên đang trốn phong ba bên này, nhưng không ngờ đã có những thôn dân vọt về phía hắn.

“Là A Kiên đúng không? Ta là Thiết Đản. Trước kia hai thôn chúng ta đánh nhau, ta còn đánh ngươi đấy.”

“Đánh người ta thì có gì phải tự hào chứ. Cút sang một bên. A Kiên, ta là A Tứ bị bệnh chốc đầu đây, ngươi có nhớ ta không? Năm đó chúng ta tắm cùng một dòng sông, còn cùng nhau ném bùn đấy.”

“A Kiên, bây giờ ngươi phát tài rồi sao? Nhìn ngươi mặc quần áo kìa, đẹp trai thật.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc thuốc đưa cho từng người, miệng nói: “Khách sáo rồi, mọi người đừng khách sáo như vậy. Nào, hút thuốc trước đi.”

Mấy nam nhân lập tức nhận lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng. Bọn hắn nhìn thấy Trần Huy Mẫn bên cạnh Thạch Chí Kiên, thấy Trần Huy Mẫn mặc vest thắt cà vạt, còn đội mũ đeo bao tay, không khỏi sững sờ.

Một nam nhân chỉ vào Trần Huy Mẫn: “Ta biết, ta biết rồi. Trước kia ta có xem phim, đã từng thấy qua rất nhiều ông trùm thuê người làm như thế này. Gọi là gì nhỉ? A, là tài xế riêng.”

Trần Huy Mẫn một lần nữa ý thức được thân phận của mình, cung kính tiến lên, cúi đầu chào mọi người: “Xin chào, ta là tài xế riêng của Thạch tiên sinh, mong rằng mọi người giúp đỡ nhiều hơn, kéo giùm chiếc xe ra.”

Hết chương 469.
Bình Luận (0)
Comment