“Ngươi nhìn đi, ta nói có đúng không?”
‘Lợi hại! Ngay cả tài xế riêng cũng có.”
Đám thôn dân không khỏi sợ hãi và thán phục.
Chỉ trong khoảnh khắc, Thạch Chí Kiên trong mắt bọn hắn cao lớn, uy vũ hơn rất nhiều.
“A Kiên, ngươi thật sự phát tài rồi sao? Ngươi làm cái gì ở thành phố vậy?”
“Đúng vậy, ngươi phát tài ở đâu thế?”
“Phát tài cái gì chứ? Chỉ tùy tiện kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” Thạch Chí Kiên khiêm tốn nói. Hắn biết nói nhiều với những người này cũng vô dụng, ngược lại sẽ càng khiến bọn hắn hỏi lung tung mà thôi.
“Cái gì gọi là kiếm miếng cơm ăn chứ? Em trai của ta có nhà máy ở rất nhiều nơi. Nhà máy mì tôm ở Nguyên Lãng, còn có nhà máy nước ngọt ở vịnh Thổ Qua. Tất cả đều do em trai của ta mở. Đúng rồi, em trai của ta còn có một công ty điện ảnh. Các ngươi nhìn thấy cách ăn mặc của ta không. Biết đâu chừng em trai của ta sẽ ủng hộ ta làm nữ chính đấy.”
Lần này Thạch Ngọc Phượng đã hạ quyết tâm muốn lan truyền sự giàu có của nhà Thạch Đạt Phú của nàng đến những thôn dân, sau đó sẽ truyền đến tai người trong thôn của nàng.
Muốn uy danh thì phải uy danh cho đáng.
Khiến cho mười tám dặm thôn đều biết.
Đám thôn dân kia ngây ra, nhìn Thạch Ngọc Phượng rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên, ngoác mồm kinh ngạc.
“Ta có nghe nói đến nhà máy mì tôm.”
“Ta cũng có nghe về nhà máy sản xuất nước ngọt.”
“Hình như là nước ngọt mì tôm Thạch sư phụ rất tuyệt.”
“Thì ra là ông chủ Thạch.”
Đừng nói là thôn dân, ngay cả thôn trưởng cũng phải chạy đến bắt tay Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên lúng túng, bắt tay hết người này đến người khác.
“Ông chủ Thạch đúng không? Không biết đứa con phá gia của ta có thể làm việc tại nhà máy của ngươi không?”
“Con gái của ta rất tài giỏi, ngươi có cần ta giới thiệu làm quen hay không?”
“Ông chủ Thạch, được gặp ngươi đúng là may mắn ba đời. Những người như chúng ta chưa từng gặp qua ông chủ lớn giống như ngươi. Nào, chúng ta bắt tay một cái.”
“Chị, cứu mạng với, ngươi có thể khiêm tốn một chút hay không? Đừng có nói nhiều như vậy nữa.”
“Ta nói sai sao? Những nhà máy kia không phải của ngươi sao?” Thạch Ngọc Phượng ngửa mặt lên trời, lớn tiếng nói: “Ngươi không nghĩ chúng ta là con cái của ai sao? Thạch Đạt Phú. Trước kia ai cũng xem thường, không ai cho rằng Thạch Đạt Phú có tiền đồ gì cả. Ngươi là con trai của hắn, ta là con gái. Chúng ta thay cha của mình uy phong một chút thì có lỗi sao?”
Khi Thạch Ngọc Phượng nói lời này, mắt của nàng hơi đỏ.
Trước kia, nàng chịu quá nhiều ủy khuất rồi, nhất là cha của nàng Thạch Đạt Phú. Thôn dân xem thường thì chưa tính, ngay cả người của thôn bên cạnh cũng chế giễu hắn.
Là con gái, con trai của hắn, nàng và em trai bị người ta ném đá vào đầu, bị người ta nhục mạ. Những thứ này nàng đều nhớ kỹ.
Nhưng hướng gió đã thay đổi.
Không phải đơn giản như kéo cái xe lên.
Đám thôn dân kia ngẩn cả người, dường như nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt người nào cũng hiện lên sự xấu hổ.
Thạch Chí Kiên dường như hiểu được vì sao Thạch Ngọc Phượng lại cố ý để xe lún ở đây rồi bắt đầu làm trò.
Thạch Ngọc Phượng dùng mu bàn tay lau nước mắt, chỉ vào bà cô đằng trước nói: “Ngươi tên Tam cô đúng không? Ta nhớ không nhầm có một lần cha của ta giúp ngươi vá lại lỗ hở trên giày, ngươi chẳng những không trả tiền, còn dội nước sôi để nguội vào mặt của cha ta, mắng hắn là phế vật.”
“Hắn phế vật chỗ nào? Cũng bởi vì hắn không nghe thái công đi học chữ? Cũng bởi vì hắn thích làm mấy việc tay chân này? Các ngươi thì sao, các ngươi có bản lĩnh gì chứ? Còn không phải cày ruộng trồng trọt, cả đời sống ở cái nơi chim không thèm ị, nghèo rớt mồng tơi cả đời à? Thật khốn nạn mà!”
Tam cô bị chửi cũng không dám cãi lại, thậm chí còn lùi lại một bước trốn đằng sau mọi người.
“Còn ngươi nữa, A Tứ bệnh chốc đầu đúng không? Ta nhớ khi còn bé ngươi cũng thường xuyên ăn hiếp em trai của ta, cưỡi trên cổ nó, bắt nó gọi ngươi ba ba. Ngươi nói cha chúng ta sửa giày, cả đời hai chúng ta cũng sẽ sửa giày. Bây giờ thế nào? Ngươi nói đi, hai chúng ta ra sao?” Thạch Ngọc Phượng chống nạnh hỏi ATứ bị bệnh chốc đầu.
A Tứ cũng lùi lại một bước, không dám đối mặt với Thạch Ngọc Phượng, hổ thẹn cúi đầu.
“Đám người các ngươi nâng cao giẫm thấp, tất cả đều chỉ có một tính tình. Người nghèo thì nên giúp đỡ lẫn nhau, các ngươi lại bỏ đá xuống giếng. Thái công khi dễ chúng ta thì cũng thôi đi, thôn dân bên cạnh các ngươi cũng giẫm thêm một cước, các ngươi có ý gì vậy?”
Đừng nói là thôn dân, ngay cả thôn trưởng cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Người trong làng không có học thức thì lúc nào cũng như vậy, thích nhất là ăn hiếp kẻ yếu để thể hiện sự mạnh mẽ của mình.
“Chị, đừng nói nữa, cứ để mọi người giúp đỡ kéo xe ra đã.”
“Không cần kéo, cũng không cần bọn hắn giúp đỡ.” Thạch Ngọc Phượng hùng hổ nói: “Thạch Ngọc Phượng ta tuyệt đối không chiếm một chút xíu tiện nghi nào của bọn hắn. A Mẫn, ngươi ở đây, nghĩ cách lấy xe ra. Ta và em trai của ta đi bộ về. Hừ.”
Thạch Ngọc Phượng ngẩng cao đầu nói.